Vĩnh Khánh Đế chống người ngồi dậy trên long sàng, mu bàn tay gầy guộc nổi đầy gân xanh, "Không..."
Lời chưa dứt, lại mệt mỏi ngã xuống gối, "...Ngươi đứng dậy đi..."
Giọng nói trở nên vô cùng mệt mỏi, "Trẫm... mãi mãi không muốn nhìn rõ..."
CuuNhu
Tống Chiêu cúi đầu, các ngón tay dưới ống tay áo rộng siết chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Cơn đau nhói giúp nàng miễn cưỡng giữ được tỉnh táo, cuối cùng lấy hết dũng khí mở lời: "Bệ hạ dung thứ... Thái t.ử điện hạ... thực ra chưa bao giờ quên ơn dưỡng d.ụ.c này."
"Hôm đó đi Hoàng lăng, điện hạ đặc biệt tế bái Tiêu Hoàng hậu... Trong lòng điện hạ, mẫu thân và A nương đều là người thân, mặc dù người mẫu thân kia lúc tỉnh lúc điên, nhưng điện hạ vẫn không trách bà ấy..."
"Bệ hạ đã minh sát thu hào, có thể phân biệt ai là huyết mạch chân long, vì sao... mãi mãi không nói rõ sự thật với Thái tử?"
(Minh sát thu hào: Nhìn thấu mọi chuyện, tinh tường, sáng suốt, thấy rõ cả việc nhỏ nhặt.)
Thân hình Vĩnh Khánh Đế khựng lại, ngón tay vô thức nắm chặt mép long sàng: "Trẫm nghĩ... Thái t.ử rồi sẽ hiểu..."
Tống Chiêu từ từ quỳ xuống đất, trán chạm vào gạch vàng lạnh lẽo: "Điện hạ... rốt cuộc cũng là cốt nhục của Bệ hạ."
"Điện hạ lớn lên tự nhiên sẽ hiểu nỗi khổ tâm của Bệ hạ, nhưng lúc đó điện hạ chỉ là một đứa trẻ, sau khi về cung lại bị đưa đến Hoàng lăng, trong cảnh lưu lạc, điện hạ nghĩ rằng tất cả mọi người đều bỏ rơi người... Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-phu-dung/5082304/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.