Hơi thở của nam nhân hòa quyện với mùi trầm hương lập tức bao trùm lấy nàng, đôi cánh tay mạnh mẽ ấy càng siết chặt nàng vào lòng.
Tay Tống Chiêu đặt lên n.g.ự.c Tiêu Việt, xuyên qua lớp áo lông cáo dày cộm vẫn cảm nhận được những đường cơ bắp săn chắc bên dưới. Nàng vội vàng muốn ngồi dậy, nhưng xe ngựa lại xóc nảy một cái, khiến nàng càng dán chặt vào hắn hơn.
"Buông… buông ta ra." Giọng Tống Chiêu khẽ run, âm cuối như sợi kẹo tẩm mật, ngọt ngào mềm mại không chút uy hiếp.
Nàng giãy giụa cổ tay, nhưng lại bị Tiêu Việt nắm chặt hơn. Hoa văn mãng xà trên ống tay áo màu đen quấn lấy cổ tay trắng nõn của nàng, theo xe ngựa lắc lư mà quấn quýt.
Tiêu Việt cúi người, đôi môi ấm áp lướt qua vành tai đỏ bừng của nàng, giọng nói khàn khàn như rung lên từ lồng ngực: "Đừng động."
Ngón tay hắn luồn qua kẽ tay nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau ấn lên thành xe, áo choàng đen rủ xuống, bao trùm hai người trong một khoảng tối mờ.
Tống Chiêu có thể cảm nhận được lồng n.g.ự.c hắn phập phồng, mỗi hơi thở đều mang theo mùi trầm hương lướt qua cổ nàng.
Ngoài xe gió bắc gào thét, trong xe chỉ nghe thấy tiếng thở giao thoa của hai người.
Tiêu Việt tựa cằm lên đỉnh đầu nàng khẽ cọ xát: "Cứ để ta ôm một lát..."
Giọng nói dần nhỏ đi, như lữ khách mệt mỏi cuối cùng cũng tìm thấy nơi về, "...chỉ một lát thôi."
Vai nàng nặng trĩu, Tiêu Việt đã nhắm mắt lại. Ánh nến lung lay, chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-phu-dung/5082294/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.