Cánh cửa điện chạm rồng sơn son nặng nề lại từ từ mở ra, Diên Cát bưng chén rượu độc, một mình bước vào.
Tống Chiêu thẳng lưng, quỳ ngay ngắn.
Diên Cát đứng ở vị trí trên cùng, giọng nói the thé không chút ấm áp:
"Khẩu dụ của Bệ hạ, Tống thế tử, ngươi thà c.h.ế.t cũng không muốn chọn Thái t.ử sao?"
Tống Chiêu từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía song cửa sổ phía sau Diên Cát, nhưng đáy mắt lại là một mảnh c.h.ế.t lặng.
Không biết Thái t.ử bị đưa đi đâu, độc trên người hắn đã giải chưa? Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt trắng bệch như giấy bỗng nở một nụ cười, giống như hoa mai đỏ nở rộ giữa tuyết, thê lương tuyệt đẹp.
Ngày c.h.ế.t sắp đến, nàng vậy mà vẫn còn lo lắng độc trên người Tiêu Việt? Không phải nên hận hắn đã thiết kế A Yến, nên hận hắn đã qua cầu rút ván dưới Vực Bích Lạc, nên hận hắn đã tàn sát năm mươi bảy mạng người ở Lưu Huỳnh Cốc sao?
Thế nhưng, tim đau quá, đau đến mức gần như không thể thở được. Tống Chiêu à Tống Chiêu, uổng cho ngươi tự xưng thông minh, kết quả vẫn là tự mình chuốc lấy họa.
Tống Chiêu lắc đầu trống rỗng, "Thứ lỗi khó tuân mệnh."
Bốn chữ ngắn ngủi, như băng nhọn rơi xuống đất.
Lông mày của Diên Cát khẽ giật một cái không thể nhận ra, dường như không ngờ nàng lại trả lời dứt khoát như vậy.
Trong sảnh phụ mơ hồ truyền đến tiếng chén vỡ, giống như có người đang cười khẽ, lại giống như ai đó lỡ tay làm đổ chén trà.
"Thế t.ử đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-phu-dung/5082277/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.