Dưới hàng mi dài run rẩy là đôi mắt tĩnh lặng, phản chiếu khuôn mặt hơi tái nhợt của Tiêu Việt.
Ngực Tống Chiêu đau nhói, nàng quay mặt đi.
Dưới sông băng, đôi môi lạnh lẽo của Hách Liên Tín, lồng n.g.ự.c ấm áp, hơi thở nóng bỏng... tất cả hiện rõ mồn một, trong ánh sáng kỳ ảo, trái tim nàng đập thình thịch, xen lẫn những cảm xúc khó tả, dâng trào trong lòng.
Nàng vô thức c.ắ.n môi, tránh ánh mắt của Tiêu Việt, quấn chặt chăn, kéo lê thân thể cứng đờ lùi lại phía sau.
Thái độ từ chối rõ ràng đó đã làm Tiêu Việt hụt hẫng.
Giờ đây, nàng thậm chí còn không thèm lừa dối hắn nữa sao? Nhưng hắn không cho phép!
Hắn xông tới, ôm chặt nàng vào lòng, nắm lấy cằm nàng, dùng răng cạy mở môi nàng, mạnh mẽ xông vào, hôn một cách dữ dội.
Mãi cho đến khi khoang miệng tràn ngập mùi tanh của máu, hắn mới chịu dừng lại.
Khóe môi Tống Chiêu rỉ ra một vệt máu, cuối cùng nàng cũng nếm trải cảm giác bị người khác làm thịt – vừa đắng vừa chát.
"Ngươi đừng hòng..."
Nàng chưa nói hết lời, vị ngọt tanh trong miệng không thể kìm nén được nữa, m.á.u tươi phun ra, mắt nàng tối sầm lại, rồi ngất đi.
Cảm giác đau đè nặng trong lồng ngực, toàn thân lạnh buốt thấu xương, Tống Chiêu cảm thấy mình lại trở về ngày ở vách đá Bích Lạc, vật lộn trong hồ nước lạnh dưới thác nước.
Lúc này, một đôi bàn tay ấm áp kéo nàng lên khỏi hồ nước, ôm lấy thân thể lạnh lẽo của nàng, không ngừng gọi nàng là Thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-phu-dung/5082267/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.