Dưới ánh trăng mờ ảo, cỗ xe ngựa chầm chậm lăn bánh trong gió lạnh, con ngựa kéo xe có bộ lông đen bóng, tiếng vó ngựa "đát đát đát" gõ nhịp nhàng trên đường đá, rồi lại bị tiếng gió xé tan thành từng mảnh.
Gió mạnh thổi tung một góc rèm xe, hé lộ bên trong một công t.ử trẻ tuổi mặc cẩm bào màu xanh, khẽ nhắm mắt, ngồi thẳng tắp ở một bên, còn công t.ử ngồi giữa đống gấm vóc thì đang mân mê chén trà, toát ra vẻ lười biếng và mệt mỏi.
Tống Chiêu thầm c.ắ.n răng, ngón tay vô thức nắm chặt con d.a.o găm đeo ở cổ tay, nàng chắc chắn đã điên rồi mới bước vào cỗ xe như lồng giam này. Nhưng khoảnh khắc Tiêu Việt ngước mắt nhìn tới, sự bướng bỉnh thấm sâu vào xương tủy lại bùng cháy dữ dội. Nàng vốn không nợ Tiêu Việt, tuyệt đối không muốn tỏ ra yếu thế để hắn đắc ý!
"Tống thế t.ử uống chén trà nóng, làm ấm người đi."
Chén trà men xanh đến trước mặt, trà trong chén hơi gợn sóng phản chiếu hình ảnh vỡ vụn của Tống Chiêu. Hơi nóng mờ ảo che khuất mày mắt Tiêu Việt, nhưng không che được dải lụa đỏ quấn quanh cổ tay của hắn.
"Đa tạ điện hạ, hạ thần không khát."
Lời vừa dứt, cổ tay Tống Chiêu khẽ động, con d.a.o găm trong tay áo "leng keng" chạm vào vách xe, vỏ d.a.o và dải lụa đỏ trên cổ tay thái t.ử chỉ cách nhau một tấc. Bàn tay lớn kia tùy tiện ném chén trà xuống tấm t.h.ả.m dày, rồi lật tay nắm chặt cổ tay nàng, ép nàng vào một góc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-phu-dung/5082264/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.