Tiếng rên rỉ sâu trong ngục thất như có như không, như bị bức tường ẩm ướt nuốt chửng, chỉ còn lại tiếng “kẽo kẹt” thỉnh thoảng của xiềng xích.
Bàn tay thô ráp của Tống Nguyên Lang nắm lấy những ngón tay lạnh giá của Tống Chiêu, xiềng xích trên cổ tay phát ra tiếng lách cách nhỏ trong bóng tối.
“Đừng khóc…” Ông hé đôi môi nứt nẻ, nhưng lại làm đau vết thương trên xương gò má, “So với việc ra trận g.i.ế.c địch, vết thương này chẳng đáng là gì, phụ thân không sao, ở nhà… mọi thứ đều ổn chứ?”
Tống Chiêu nuốt nghẹn vào trong, biết ông thực sự muốn hỏi ai, liền nói:
“Ở nhà mọi thứ đều ổn, A Yến cũng ổn, tứ thúc đang đợi bên ngoài, tránh hiềm nghi không tiện vào trong, xin phụ thân yên tâm.”
“A Yến…” Tống Nguyên Lang run rẩy môi, nghe hiểu lời nữ nhi nói, càng cảm thấy áy náy: “Là phụ thân có lỗi với con, con có bệnh tim cũ, không chịu được lạnh, tốt nhất nên về Nam Châu sớm, phụ thân sẽ không sao đâu.”
Đã bị tống vào t.ử lao thì làm sao có thể không sao? Tống Chiêu không biết nguyên nhân, chỉ cho rằng đó là lời an ủi của Tống Nguyên Lang.
Những gì nàng vừa thấy và nghe ở Hình Bộ càng khiến nàng cảm thấy phụ thân mình lành ít dữ nhiều, không khỏi đau buồn, cố nén nước mắt nói: “Phụ thân yên tâm, con phụng chỉ vào kinh, hôm qua đã vào cung diện kiến, Bệ hạ còn ban thưởng cho con hai vò ngự tửu…”
Rồi nàng kể tóm tắt mọi chuyện trước đó, bỏ qua việc Cửu Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-phu-dung/5082262/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.