Tống Chiêu sẽ không bao giờ quên, khoảnh khắc Cửu Minh ngã xuống, trong tay vẫn nắm chặt chiếc túi thêu hoa phù dung của nàng.
“Cửu Minh…”
Tống Chiêu loạng choạng quỳ xuống bên cạnh hắn, run rẩy nâng khuôn mặt Cửu Minh lên, đầu ngón tay lau đi vệt m.á.u đỏ tươi tràn ra từ khóe môi, nhưng lại càng làm trào ra nhiều dòng m.á.u ấm nóng hơn, nước mắt lập tức tuôn như mưa, nỗi đau xé lòng trong n.g.ự.c còn hơn cả mũi tên xuyên tim năm xưa ba phần.
Cửu Minh yếu ớt giơ tay, cố gắng lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng, cuối cùng vì kiệt sức mà lại buông xuống.
Tống Chiêu vội vàng nắm lấy bàn tay buông thõng của hắn, khóc không thành tiếng, “Đừng, đừng…”
“Đừng, đừng khóc…” Hắn thều thào như hơi thở sắp tắt, vẫn cố sức đưa chiếc túi trong tay đến trước mặt nàng.
Tống Chiêu vội vàng đón lấy, phát hiện hoa phù dung màu hồng thêu trên vải lụa đã bị m.á.u thấm ướt thành màu đỏ tươi, nhưng viên t.h.u.ố.c hộ tâm bên trong vẫn còn nguyên vẹn.
Đầu ngón tay chạm vào viên t.h.u.ố.c cuối cùng trong túi, nước mắt Tống Chiêu nhòa đi, cảm xúc bỗng chốc vỡ òa.
Vừa rồi, khi nàng quyết định không chút do dự một mình bỏ trốn, Cửu Minh của nàng lại giữ lại viên t.h.u.ố.c hộ tâm cuối cùng cho nàng, bảo nàng làm sao không vỡ òa.
“Đồ ngốc…”
“Tại sao chàng không dùng viên t.h.u.ố.c hộ tâm bên trong, tại sao chàng không dùng.”
CuuNhu
“Nếu ta không quay lại thì sao? Chàng cũng định giữ lại viên cuối cùng cho ta sao?”
“Đừng như vậy, ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-phu-dung/5082257/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.