Vào giờ Thân, màn đêm vẫn đặc quánh như mực, ngay cả những vì sao cũng ẩn mình.
Cửu Minh đứng lặng trước cửa, ngón tay siết chặt roi da, gân xanh nổi lên. Roi da quấn thành nút thắt c.h.ế.t trong tay hắn, rồi lại đột ngột nới lỏng. Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm vào màn đêm như nuốt chửng mọi thứ, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo.
Đội ngũ trước cổng sân đã tập hợp xong, Kinh Mặc cầm đuốc kiểm tra lại một lượt, cuối cùng ánh mắt không thân thiện quét qua hai chủ tớ Cửu Minh, khiến Tác Giang liếc mắt khinh bỉ, kèm theo một tiếng hừ lạnh.
"Nhìn cái gì mà nhìn, kẻ bại trận." Tác Giang thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Hai người họ đã đ.á.n.h nhau một trận kịch liệt ngay ngày đầu tiên đến Lưu Huỳnh Cốc. Kinh Mặc đương nhiên là bên thua, Tác Giang cũng chẳng được lợi lộc gì nhiều, trên người cũng bị thương. Từ đó về sau, hai người càng nhìn nhau không thuận mắt, thường xuyên lấy đủ mọi lý do để “rút đao tương trợ”.
Mắt Kinh Mặc lóe lên, ném đuốc cho thủ hạ, rút đao tiến lên, xem ra sắp động thủ với Tác Giang.
"Kinh Mặc, dừng tay!"
Một tiếng quát lạnh đột ngột xé tan sự tĩnh lặng, mọi người chợt quay đầu lại. Tống Chiêu bước ra từ trong cửa, áo đen bay phấp phới, dải lụa đỏ buộc trán phần phật trong gió đêm.
Cửu Minh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nàng đã cởi bỏ váy lụa trâm cài, khoác lên mình bộ trang phục màu đen bó sát, eo thon gọn, tóc đen búi cao, dải lụa đỏ buộc trán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-phu-dung/5082254/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.