Tác Giang bước vào phòng, thấy thái t.ử đang ngồi ngay ngắn trên giường, đối diện là một lão nhân tinh anh đang bắt mạch. Hắn do dự không biết nên mở lời thế nào.
Cửu Minh thấy hắn muốn nói lại thôi, bèn hỏi: “Có chuyện gì?”
“Cái, cái dải lụa đỏ cầu nguyện đó…”
Tác Giang lắp bắp nói, thấy thái t.ử không tỏ vẻ khó chịu, hắn nhắm mắt lại, nói một hơi:
“Dải lụa đỏ đó vừa bị gió thổi bay xuống, vừa vặn rơi vào lòng thất tiểu thư, thất tiểu thư lại giúp ném lên cây hợp hoan.”
Cửu Minh nghe xong lời Tác Giang, chỉ khẽ “ừm” một tiếng, không nói thêm gì, vẫn cúi mắt, lặng lẽ chờ đợi kết quả bắt mạch. Thần sắc hắn bình tĩnh và chuyên chú, như thể những lời đó không hề khuấy động bất kỳ gợn sóng nào trong lòng.
Tác Giang không đoán được tâm tư của thái tử, rõ ràng khi nãy viết lời cầu nguyện, thái t.ử thần sắc thành kính và chuyên chú, như thể thật sự tin vào vị Phù Hoa nương nương kia. Nhưng lúc này, thái t.ử lại tỏ ra lạnh nhạt xa cách, như thể sự thành kính trước đó chỉ là một màn kịch.
Ngón tay của lão nhân đặt trên cổ tay thái t.ử khẽ động, sau đó ngẩng mắt liếc thái t.ử một cái, trong mắt lóe lên một tia sáng khó nắm bắt. Ông chậm rãi vuốt râu, khóe miệng hiện lên một nụ cười như có như không, thần sắc cao thâm khó dò, như thể đã nhìn thấu điều gì đó, nhưng lại giữ kín như bưng.
Tác Giang lúng túng vuốt vỏ kiếm bên hông, trong mắt lóe lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-phu-dung/5082245/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.