Khi Tống Chiêu đến Tây viện, Sở Sở đã châm cứu cho Cửu Minh.
Trong phòng tràn ngập mùi thảo d.ư.ợ.c nồng nặc, hòa lẫn với mùi m.á.u tanh thoang thoảng, khiến lòng người thắt lại. Bên giường vẫn còn vương vãi vết m.á.u chưa kịp lau dọn, những vệt đỏ sẫm dưới ánh nến càng thêm chói mắt.
CuuNhu
Cửu Minh nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hơi thở yếu ớt đến mức gần như không thể nhận ra. Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, lông mày nhíu chặt, dường như đang chịu đựng nỗi đau tột cùng.
Cơ thể Tống Chiêu khẽ run rẩy, ánh mắt khóa chặt vào khuôn mặt tái nhợt của Cửu Minh. Vẻ yếu ớt của hắn dần trùng khớp với hình ảnh A Yến trong ký ức – khuôn mặt cũng tái nhợt vô lực ấy, đôi mắt từng tràn đầy sức sống nhưng cuối cùng lại mờ đi. Cảm giác bất lực quen thuộc đó, như một bàn tay vô hình, siết chặt trái tim nàng.
Nàng như thể lại quay về khoảnh khắc ác mộng đó, trơ mắt nhìn người thân yêu nhất biến mất trước mắt mình, nhưng lại hoàn toàn bất lực.
Sở Sở tập trung châm cứu cho Cửu Minh, cây kim bạc trong tay nàng châm chính xác vào huyệt đạo, động tác thành thục và vững vàng. Tuy nhiên, vẻ mặt nàng lại vô cùng nghiêm trọng, môi mím chặt, rõ ràng lần phát độc này rất khó giải quyết. Tống Chiêu nhìn cảnh này, lòng càng thêm nặng trĩu.
Tây viện đèn đuốc sáng trưng, người hầu ra vào đều nhẹ nhàng, sợ làm kinh động Cố công tử.
Đến nửa đêm, Sở Sở mới thở phào nhẹ nhõm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-phu-dung/5082240/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.