Cây gậy chưa kịp rơi xuống đất, bóng đen kia đã lao ra từ bóng tối như một bóng ma, thân hình nhanh nhẹn như gió, trong chớp mắt đã áp sát Tống Chiêu.
Chưa kịp phản ứng, mắt Tống Chiêu tối sầm lại, nến tắt, lập tức chìm vào bóng tối.
Tống Chiêu vội vàng lùi lại, lớn tiếng kêu cứu:
"Có thích… Ư..."
Đáng tiếc, nàng chưa kịp kêu hết từ thích khách đã bị bóp nghẹt cổ họng.
Dưới ánh trăng, người đó mặc đồ dạ hành, khuôn mặt bị nửa chiếc mặt nạ sắt đen che khuất, đôi mắt toát ra vẻ lạnh lẽo. Bàn tay to lớn bóp chặt cổ Tống Chiêu, nhấc nàng lên khỏi mặt đất, ép nàng vào giá sách phía sau.
Tống Chiêu liều mạng giãy giụa, hai chân loạn xạ, sách, bình hoa, đồ trang trí trên giá phía sau rơi lả tả. Nàng bị kìm kẹp không thể động đậy, chỉ mong hộ vệ trong nhà nghe thấy động tĩnh mà đến cứu nàng. Sớm biết thế, nàng đã để Kinh Mặc đi theo rồi.
Tống Chiêu thở dốc, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, hai tay bản năng nắm chặt bàn tay đang siết chặt cổ nàng, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức.
Trong chốc lát, vô vàn suy nghĩ lướt qua đầu, nàng còn chưa báo thù rửa hận, chưa đợi đệ đệ tỉnh lại, nàng còn chưa thể c.h.ế.t! "Phải bình tĩnh, không được hoảng sợ," nàng thầm nhủ với mình.
Hôm nay nàng nhất thời hứng thú đến Mặc Hương Viện, nếu không phải phát hiện vị trí bản đồ thay đổi, nàng tuyệt đối sẽ không phát hiện có thích khách ẩn nấp ở đây. Sao thích khách lại nhắm vào Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-phu-dung/5082237/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.