Ở Nam Châu, tương truyền có một vu y giỏi nuôi cổ trùng, ẩn mình trong núi sâu đầy chướng khí. Người đó mặc áo vải gai màu chàm, bên hông đeo lồng cổ đan bằng tre, trong lồng có tiếng sột soạt và ánh sáng xanh mờ ảo, như thể chứa hàng vạn sinh vật sống.
Truyền thuyết này được lan truyền thần kỳ ở kinh đô, lần đầu tiên Tống Chiêu nghe kể là khi nàng mười tuổi trở về kinh, lúc làm khách ở phủ Trịnh Quốc Công thì được Trịnh tam tiểu thư kể.
Khi đó, mấy tiểu thư trong bữa tiệc nhìn thấy chiếc chuông đeo ở eo nàng, vây quanh nàng cười nói. Tam tiểu thư của phủ Quốc Công lạnh lùng giật lấy, ném xuống đất, rồi giẫm mạnh mấy cái, quả quyết rằng trong chuông nuôi cổ trùng, chuyên hút hồn người.
Tống Chiêu vô cùng uất ức, sau khi về nhà liền lật xem y thư tạp ký, nhất định phải tìm ra bằng chứng Nam Châu không nuôi cổ trùng, chuẩn bị trong bữa tiệc lần sau sẽ vả mặt Trịnh tam tiểu thư. Sau này, còn chưa kịp vả mặt thì đệ đệ nàng đã xảy ra chuyện.
Tuy không tìm được bằng chứng, nhưng cũng thu hoạch được không ít truyền thuyết về vu cổ. Ấn tượng sâu sắc nhất là, vu y có một đôi mắt đục ngầu nhưng tinh anh, có thể nhìn thấu bệnh tật trong xương cốt con người. Từng có một phú thương cầu vu y cứu mạng nhi tử, vu y dùng "cổ thay mạng" cứu sống, phú thương vô cùng cảm kích, trả ngàn vàng.
Chính vì truyền thuyết này, Tống Chiêu mười tuổi một mình lên núi, tìm kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-phu-dung/5082228/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.