Nghe được lời đánh giá này, Hành Ngọc liền nhớ tới Mãn Tuyết Nhi.
Lúc trước khi nàng hỏi thăm tin tức, những người đó cũng nói Lý Gia đã chết là một thư sinh bình thường biết đối nhân xử thế, hay làm việc thiện giúp đỡ người khác.
Nào ngờ lại là hạng người làm ra vẻ đạo mạo.
Có điều chuyện nào ra chuyện đó (nhất mã quy nhất mã),Hành Ngọc cũng không mắc phải loại sai lầm ngộ nhận này.
Nàng đặt chén trà xuống, từ trong tay áo lấy ra mấy khối linh thạch hạ phẩm: "Chưởng quầy là thương nhân, vậy ta liền trực tiếp một chút, thỉnh chưởng quầy giới thiệu cho ta về vị Triệu thành chủ này."
Nhìn thấy linh thạch, nụ cười trên mặt chưởng quầy càng thêm ôn hòa gần gũi.
Ở cái tiểu thành hẻo lánh này của bọn họ, giá trị của một khối linh thạch hạ phẩm có thể so được với cả ngân bảo.
"Tiên tử xin yên tâm, chỉ cần là chuyện ta biết, nhất định sẽ có gì nói nấy, quyết không nửa lời lừa gạt."
Trong lúc Hành Ngọc đi nghe ngóng sự tình liên quan đến vị Triệu thành chủ này, tại một con hẻm bần dân ở phía bắc thành, một nam nhân ăn mặc như đạo sĩ tay cầm trường kiếm, chậm rãi đi lại trong ngõ nhỏ.
Thoạt nhìn hắn rất trẻ tuổi, mặc đạo bào chải búi tóc.
Rõ ràng là một bộ trang phục xuất trần, khí chất trên người lại rất lạnh lùng.
Triệu Phàm lên núi săn thú trở về, đeo một cái gùi trên lưng, bên trong chứa hai con thỏ rừng máu tươi chảy đầm đìa.
Khi đi có một vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-phat/528813/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.