Sau khi Liễu Ngộ cùng Liễu Niệm rời đi, dân chúng tụ tập trước cửa Lý phủ vì bọn họ cũng dần giải tán.
Không lâu sau, nơi này đã khôi phục lại sự tĩnh mịch, trước cửa Lý phủ treo đầy cờ trắng ngoại trừ tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, cũng chỉ còn lại tiếng khóc trầm thấp nghẹn ngào của thê tử người thư sinh đã khuất.
Nước mưa làm ướt nhẹp vạt áo nàng, khí sắc trên mặt nàng so với đồ tang màu trắng trên người còn nhợt nhạt hơn, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ khóc đến thở không ra hơi vậy.
Có tiếng bước chân từng bước vang lên, đến gần, cuối cùng đứng ở trước mặt nàng.
Một bàn tay trắng nõn tinh tế cầm ô giấy dầu, che trên đầu nàng, giúp nàng ngăn cản những giọt mưa càng lúc càng lớn.
"Không đi vào sao?" Hành Ngọc nhẹ giọng hỏi.
Cô vừa rời đi, thực chất là điều tra tình hình quanh đây, những cũng không phát hiện được cái gì.
Tà ma là kẻ địch chung của hai giới chính tà ở Tu chân giới, cô tới thế giới này đã mấy tháng, đây là lần đầu tiên gặp được tà ma, cho nên dĩ nhiên cô có ý định thâm nhập điều tra một phen.
Nữ nhân ngẩng lên khuôn mặt trắng thuần khiết, khí chất toàn thân dịu dàng, cho dù tiều tụy cũng khó che giấu được vẻ mỹ mạo động lòng người của nàng.
Trên người nàng không có một tia linh lực nào, là một người phàm bình thường.
"Đa tạ vị cô nương này, bất quá ta muốn ở chỗ này đưa phu quân ta thêm một đoạn đường nữa".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-phat/528806/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.