Edit: Trà ft Chanh Đêm đen quỷ dị, âm phong từng trận, thỉnh thoảng, tiếng sói tru từ thâm sơn thi nhau truyền đến. Dưới chân núi vắng vẻ, một con đường nhỏ gập ghềnh, quanh co uyển chuyển, cỏ dại mọc đầy, cỏ hai bên đường bay loạn như nói đã từng có người đi qua đây. “ Ưm.” Một thanh âm thống khổ phát ra giữa đám cỏ dại hỗn độn. Diệp Sở nhíu mày, giật giật đầu ngón tay dính máu, một lúc lâu sau ý thức mới dần trở nên rõ ràng. Cô đang ở đâu? Đã chết rồi sao? Hay đây là một giấc mơ. Diệp Sở nhớ lại ngày hôm qua, ngày cực kỳ quan trọng trong cuộc đời cô, hôn lễ mà cô luôn mong đợi, người đàn ông mà cô yêu mến đã lâu, vốn tưởng rằng, cô sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất trên đời này. Nhưng ai biết buổi tối hôm đó, nằm trên giường cưới trong tân phòng của cô, lại là một đôi cẩu nam nữ, một người là người đàn ông cô yêu thương nhất còn một người là người bạn thân cô tín nhiệm nhất. (Truyện được đăng tại:chantalprym7.wordpress.com) “ Từ Bằng, Nina, hai người đang làm cái gì thế?” Nhìn hai người đang quấn quýt trên giường, sắc mặt Diệp Sở ngày càng khó coi. Cô siết chặt nắm đấm dưới áo, mắt nhìn chằm chằm hai người trên giường, lúc này, cô thật sự muốn tiến lên đánh cho đôi cẩu nam nữ vô liêm sỉ kia một trận tơi bời. Nhưng cuối cùng, lại không làm vậy, cực lực kìm chế lửa giận, cô phải biết lý do? Vì cái gì mà bọn họ lại đối xử với cô như vậy. “ Làm gì à? Chẵng lẽ cô không thấy chúng tôi đang trên giường sao? Cô có muốn làm cùng không?” Người đàn ông trên giường xoa xoa bộ ngực sữa của người phụ nữ, cười dâm đãng. “ Con mẹ nó, anh đúng là đồ đê tiện. Chú Hùng, mau gọi người ném bọn họ ra cho tôi, cứ như vậy quẳng ra xem bọn họ còn biết xấu hổ hay không.” Nhìn động tác gợi đòn của gã đàn ông ti tiện trước mặt, Diệp Sở cũng thấy buồn nôn, người đàn ông trước đây luôn tao nhã, lễ độ, luôn săn sóc mình tỉ mỉ, chu đáo đã đi đâu rồi? Đúng là đồ khốn kiếp mặt người dạ thú, vậy mà mình còn ngu ngốc thích hắn ba năm. Càng nghĩ càng giận, không thể nhịn được nữa, Diệp Sở vung một quyền, muốn cho hắn biết tay, nhưng vừa mới duỗi tay ra đã bị hắn mạnh mẽ bắt được. “ Cô cho rằng cô vẫn còn là Diệp đại tiểu thư được người người yêu mến, sủng ái, cưng chiều sao? Nói cho cô biết, từ khi chủ tịch qua đời, cô, Diệp đại tiểu thư, chẳng là cái thá gì cả, cuộc sống sâu gạo của cô cũng kết thúc từ lúc đó rồi, chú Hùng trói con đĩ này lại.” Từ Bằng tàn nhẫn nắm lấy cổ tay Diệp Sở, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, vô cùng sảng khoái. “ Anh dám…” Còn chưa nói xong, Diệp Sở liền ngây dại, cô không thể tin được nhìn Tử Bằng đang nhìn chú Hùng tay cầm xích sắt đi tới, bây giờ cô đã hiểu, Từ Bằng đã mua chuộc tất cả mọi người, hắn muốn chiếm đoạt gia sản của Diệp gia. “ Đại tiểu thư…” Chú Hùng áy náy nhìn Diệp Sở, miệng mấp máy nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả. dùng xích sắt trói chặt người cô. Nhìn xích sắt trên người, hai tay đang ra sức phản kháng của Diệp Sở cũng buông thõng xuống, hiện tại, chắc tất cả người trong Diệp gia đều bị hắn mua chuộc rồi. Trong mật thất nhìn không thấy năm đầu ngón tay, Diệp Sở đang cố gắng tìm lối ra, liên tiếp mấy ngày trôi qua, không có ai tới bắt cô, cũng không có ai qua xem cô thế nào, chẳng lẽ hắn định giam cô ở đây đến chết sao? Không được, cô nhất định phải sống sót ra ngoài, cô không thể đánh mất gia sản bạc triệu mà ba cô đã dốc sức gây dựng này được. Khi Diệp Sở đang thử tìm đường ra, cửa mật thất đột nhiên mở ra, Từ Bằng, Nina xuất hiện trước mặt cô. “ Anh thả tôi ra, chúng ta cùng thương lượng …” Biết không thể cứng rắn, Diệp Sở thử thuyết phục hắn thả mình. Nhưng câu tiếp theo còn chưa nói ra, Từ Bằng đã vung ra một quyền, động tác hết sức tàn nhẫn, vô cùng thoải mái, không có một tia thương xót. “ Thương lượng, không có gì để thương lượng, vì tài sản của Diệp gia, không thể giữ cô lại, đây là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần Diệp thị, cô ký đi.” Từ Bằng ném giấy chuyển nhượng xuống trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt của Diệp Sở. “ Ký tên. Có thể. Nhưng tôi muốn rời khỏi nơi này trước.” Diệp Sở hiểu rõ, một khi mình ký tên, thì chắc chắn sẽ phải chết, cho nên bây giờ, cô phải dùng kế hoãn binh nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này mới được. Nhưng sâu gạo cuối cùng vẫn là sâu gạo, sao có thể đấu được với con sói mắt trắng khoác áo da dê. Thấy cô vẫn không chịu ký tên, Từ Bằng cầm con dao nhọn mang theo người tàn nhẫn tuyệt tình chém đứt tay của Diệp Sở, “ Có thể không ký, ấn một dấu tay cũng được.” Nhìn cổ tay chảy máu đầm đìa, Diệp Sở không cảm thấy đau, chỉ thấy sự oán hận tràn ngập trong lòng, , lúc này, cô hận không thể ăn tim, uống máu bọn họ. Cô thề, nếu cô có thể sống sót, cô nhất định khiến cho những kẻ đã phản bội cô sống phải không bằng chết. “ Nhìn cái gì? Chuyện này cũng chỉ có thể trách chính cô, biết không? Tôi hận cô, dựa vào cái gì, cô có thể áo đến chìa tay, cơm đến há miệng, cô ăn ngon lại không muốn làm, cũng chẳng làm được việc gì tử tế, dựa vào cái gì cô có thể sống tốt hơn người ưu tú hơn cô, bây giờ nhìn lại, ông trời vẫn còn có công bằng, ha ha ha, chỉ biết làm một sâu gạo gặm nhấm chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, ha ha ha, tất cả của cô bây giờ là của chúng tôi, ha ha ha, cuối cùng, tặng cô một câu, nhớ kỹ, đừng bao giờ nghĩ cái thế giới này tốt đẹp như vậy, còn nữa, đừng có với ai cũng “moi tim móc phổi” mình ra.” Nina cười âm hiểm, ngồi xuống lấy tay vỗ vỗ gương mặt tái nhợt của Diệp Sở, cuối cùng thoải mái rút súng ra, nhằm thẳng Diệp Sở bắn một phát. “ Ngao ~ ô, ngao ~ ô” một tiếng sói tru thảm thiết vang lên kéo Diệp Sở đang thống khổ trong hồi ức quay trở lại, nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra, Diệp Sở có chút nhức đầu, cô không chết sao? Cô tận mắt nhìn thấy Nina nổ súng về phía mình. Sao bây giờ cô lại ở chỗ này? Chẳng lẽ, cô thực sự không chết. “ Ngao ~ ngao~” tiếng sói tru từ thâm sơn cách đó không xa lại vang lên lần nữa một cách trống rỗng, nghe tiếng sói tru, Diệp Sở đột nhiên giật mình một cái, lúc này mới nhớ tới quan sát bãi đất chỗ mình đang nằm. Núi non trùng điệp, cây cối rậm rạp, đêm đen như mực không một ánh sao, nhưng cách đó không xa, một tia sáng yếu ớt đang chậm rãi đến gần. Những ánh sáng kia là gì? Sẽ không phải là mắt sói chứ! Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Diệp Sở lập tức mất bình tĩnh, Từ Bằng thật con mẹ nó mất hết nhân tính, đoạt gia sản của mình, đánh mình thành ra như này vẫn chưa xong, lại còn đem mình ném đến núi hoang cho sói ăn, bà đây nếu có thể sống sót trở ra, nhất định đem các ngươi chém thành tám trăm khối. Nhìn ánh sáng màu xanh từ từ đến gần, Diệp Sở đâu còn tâm trí nhớ tới đau đớn, chỉ muốn nhanh chóng bỏ chạy khỏi nơi này, nhưng vì liên tiếp bị thương nghiêm trọng nên muốn bò dậy cũng không được. “ Ngao ~ ngao~” cùng với một tiếng sói tru vừa vang lên, Diệp Sở nhất cổ tác khí*, dùng hết chút sức lực cuối cùng đứng thẳng hai chân. Không đứng lên còn đỡ, vừa đứng lên, Diệp Sở liền phát hiện thân thể mình có điểm bất thường. Tại sao mình lại trở nên thấp như vậy? Hơn nữa, ngay cả quần áo cũng thay đổi, một thân trang phục cổ trang. Nhìn lại thân thể này một chút. Ngực đâu? Sao lại bằng phẳng như thế này? Tay đâu? Sao lại nhỏ như vậy, hơn nữa còn là một đôi tay hoàn chỉnh, cô nhớ rõ tay mình đã bị Từ Bằng chém đứt mà. Rốt cuộc, có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ, mình xuyên qua? (*) Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái. Câu này từ câu của Trang Công mà ra: “ Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt”. Có nghĩa là: Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng, dũng khí không còn. Sau này, dùng để nói nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc. Xuyên qua. Rất tốt. nếu ông trời đã cho cô cơ hội này, cô xin thề kiếp này nhất định không đối tốt với bất kỳ người nào, chỉ làm một sâu gạo sống phóng túng, cô muốn làm một người ích kỷ, mạnh mẽ, vô lại. Mải suy nghĩ, lúc mở mắt ra, Diệp Sở suýt bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngất đi. Trước mắt hơn mười con sói, con nào cũng to lớn đang lởn vởn vây quanh cô. Nhìn bầy sói đang chảy nước miếng, đầu óc Diệp Sở quay mòng mòng, cô phải làm thế nào mới tránh được bầy sói này? Nhìn xung quanh, xem ra chỉ có cái cây bên kia mới cứu được cô. Nhưng khoảng cách từ đây đến chỗ cái cây cũng phải một trăm thước, làm sao mới có thể cắt đuôi lũ sói đói để trèo lên cây đây? Từng giây từng phút trôi qua, nhìn lũ sói nhích từng bước, Diệp Sở toát mồ hôi lạnh, xoa xoa hai chân đau đớn đang chảy máu, Diệp Sở chuẩn bị chạy trốn, nhưng vừa mới động một bước nhỏ liền đau đến phát run, hai hàm răng cũng va vào nhau, đi cũng khó đừng nói là chạy, cũng đừng nói đến chạy thi cùng bầy sói. “ Dựa vào, đây là nơi quái quỷ nào? Thật đúng là, mụ nội nó, sẽ không phải vừa mới xuyên qua đã phải đi gặp Diêm Vương lão gia báo danh chứ? Ông trời ơi, ngươi có nhất định phải tàn nhẫn như vậy không?” Nhìn mình di chuyển một bước nhỏ, bầy sói cũng nhích theo, Diệp Sở lại ngửa đầu chửi trời. “ Leng keng, leng keng…” Không biết từ đâu truyền tới một hồi chuông bạc trong trẻo, êm tai. Tiếng chuông kỳ lạ càng ngày càng gần, bầy sói đột nhiên xao động, không ngừng chít chít ô ô, rối loạn tại chỗ, bộ dáng bất an trông như một tiểu bạch thỏ. “ Chuyện gì đây?” Nghe thấy âm thanh, Diệp Sở nhìn chung quanh nhưng không thấy bất kỳ khác thường nào. “ Leng keng, leng keng,…” tiếng chuông càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ rệt. Lúc này, không chỉ bầy sói không ngừng bất an, ngay cả Diệp Sở cũng không bình tĩnh nổi. Đây là cái nơi nào, cũng quá tà môn đi. “ Thiên linh linh, địa linh linh, lão thiên gia mau hiển linh!” Diệp Sở hai tay chắp trước ngực, trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng nghìn vạn lần, đừng là yêu ma quỷ quái gì; đồng thời trong đôi mắt to tròn, trong veo như nước, con ngươi cũng xoay tròn nhìn loạn xung quanh. Ánh mắt Diệp Sở dừng lại ở một chiếc xe ngựa đỏ rực từ chân núi bên kia đang gấp rút chạy qua. Đó là một chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa, lỗng lẫy. Trước xe ngựa, một con thiên lý mã thân hình to lớn, lông mao tuyết trắng đang ra sức chạy. Bên ngoài xe ngựa, một thiếu niên toàn thân y phục màu đen, mặt lạnh như bà sa* đang nghiêm túc đánh xe. Chứng kiến bầy sói nhìn thấy chiếc xe ngựa màu đỏ liền gào thét điên loạn, một lúc sau thì tản ra tìm đường chạy trối chết, Diệp Sở tâm tình tốt hơn, không ngừng vỗ tay, nghĩ thầm, lần này được cứu rồi. Tiếp theo, chuẩn bị tiến lên ngăn chiếc xe ngựa, xin ngồi nhờ rời khỏi cái nơi quỷ quái không biết tên này. Diệp Sở tập tễnh đi tới bên đường, vẻ mặt tươi cười, tâm tình cực tốt, giơ một tay hướng thiếu niên đang lái xe vẫy vẫy: “ Vị đại ca này, phiền toái cho đi nhờ xe được không?” Nhưng nụ cười chưa kịp nở, lập tức ngừng lại trên mặt Diệp Sở, người nào đó căn bản không để ý đến cô, tiếp tục thúc ngựa phi nước đại, không ngừng chạy về phía trước, chỉ để lại cho cô một trời đầy bụi bặm. “ Dựa vào, có tiết tháo hay không?” Diệp Sở lấy tay lau một tầng bụi đất trên mặt, tức giận chửi ầm lên. Người này một chút đồng cảm cũng không có, muốn quá giang cũng không được. Nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, Diệp Sở vừa mắng vừa chậm rãi tập tễnh đi về phía trước. Cô phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không, đến khi những con sói đói kia quay lại, cô sẽ thực sự phải đến chỗ Diêm Vương trình diện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]