🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Cũng bởi vì hai năm trước không đi, nên năm nay càng phải đi." Sở Hàn nói, "Cả ngày ngu người trên Lục Trúc Phong, bộ không biết buồn à? Xuống núi giải sầu cũng tốt mà."

"Cho nên ngươi không bế quan, chính là vì mang các đệ tử xuống núi giải sầu?" Khương Tuyệt cảm thấy cái cách nói này không thể dùng lý lẽ để khuyên răn được.

Nhưng Liễu Dụ lại vui vẻ chấp nhận, nói: "Các đệ tử ngây người trên núi hai năm, ngươi cũng ngây người trên núi hai năm, cảm thấy buồn bực cũng là chuyện bình thường, muốn đi thì đi đi."

Khương Tuyệt bác bỏ nói: "Nhưng vết thương của y còn chưa lành mà."

Liễu Dụ nói: "Không sao, bây giờ đã có Băng Thảo, ta có thể dùng nước Băng Thảo nghiên cứu chế tạo ra một ít thuốc làm dịu vết thương, chỉ cần Sở Hàn không vận dụng linh lực quá ba lần, thì sẽ không có vấn đề gì."

Sở Hàn hơi cúi đầu với Liễu Dụ: "Làm phiền ngươi rồi."

Liễu Dụ xua tay: "Chưa tới mức làm phiền đâu, có điều Sở Hàn ngươi ở đây cũng đủ lâu rồi đấy, không đi hả? Ta nghe nói mỗi lần tiểu đồ đệ kia của ngươi bôi thuốc đều là do ngươi làm, người khác chạm vào hắn một chút, đều sẽ bị cắn không ra hình người, bây giờ trời đã hoàng hôn rồi, giờ bôi thuốc lần hai sắp tới, nếu ngươi không đi, thì sẽ không có ai bôi thuốc cho tiểu đồ đệ của ngươi đâu đó ~"

"......" Liễu Dụ ngươi nói thì cứ nói, chứ đừng có nháy mắt ra hiệu được không? Người không biết còn tưởng

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-nhi-dung-lam-nung/952111/chuong-10.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.