Úc Tử Khê ngơ ngác nhìn Sở Hàn, bất động, không nói lời nào. 
Sở Hàn tưởng hắn bị đánh cho choáng váng: "Úc Tử Khê?" 
Úc Tử Khê bừng tỉnh hồi thần, hắn vừa vươn tay, nhưng lại chợt rụt tay lại, yếu ớt nói: "Con có thể tự đứng được." 
Nói xong, hắn liền chịu đựng cảm giác đau nhức ở đầu gối, lảo đảo đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đứng vững, dưới chân bỗng nhiên nhẹ bẫng, Sở Hàn thế mà lại bế hắn lên!!! 
Có lẽ là do điều kiện sống trước đây quá kém, cả người Úc Tử Khê chưa được hai lạng thịt, Sở Hàn ôm hắn, mà cứ cảm thấy mình đang ôm một bó củi. 
"Sư tôn?!" Úc Tử Khê khiếp sợ nhìn Sở Hàn. 
Sở Hàn không để ý, ngoảnh đầu lạnh lùng nhìn Trương Phong đang lăn lộn dưới đất: "Vết thương lành rồi thì xuống núi đi." 
Những người khác còn mơ mơ màng màng, chưa kịp hiểu Sở Hàn nói vậy là có ý gì, nhưng Trương Phong vừa nghe đã hiểu, hắn dựa vào cây trúc, gương mặt đỏ lên vì khóc rên nãy giờ lập tức không còn giọt máu, trắng đến mức dọa người. Hắn không thể tin nổi nói: "Sư tôn, người đây là... Muốn đuổi con xuống núi?" 
Nghe thấy từ "Đuổi" này, mọi người lập tức hiểu ngay, nhưng vẫn không cầu tình giúp Trương Phong, nguyên nhân thì có hai: Thứ nhất, là không ai dám cầu tình; thứ hai, là người như Trương Phong không đáng để người khác cầu tình cho. 
Đây không phải là lần đầu tiên Trương Phong phạm phải loại chuyện này, mọi người đều cảm thấy Sở Hàn có thể nhịn hắn đến ngày 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-nhi-dung-lam-nung/952107/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.