"Người chết không thể sống lại, ngươi cứ luôn lừa dối bản thân như vậy thì trong lòng sẽ thoải mái được bao nhiêu?" Lạc Trường Ca đi theo Sở Hàn đến trúc xá của Úc Tử Khê, vừa định vào cửa thì ầm một tiếng, Sở Hàn đóng sầm cửa ngay trước mặt hắn. 
Lạc Trường Ca vịn cửa sổ: "A Sở à, cũng đã nửa năm rồi, cho dù ngươi có yêu thương hắn thế nào đi chăng nữa thì cũng nên chấp nhận hiện thực đi." 
"Các ngươi muốn nói với ta mấy lần đây, hắn chưa chết và cũng sẽ không chết, đừng có rủa hắn nữa được không? Hơn nữa ta không thấy hắn thì không được nhớ hắn sao?" Sở Hàn trừng mắt liếc Lạc Trường Ca một cái, sau đó cầm chổi lông gà bắt đầu dọn dẹp nơi ở của Úc Tử Khê. 
Nửa năm này, ngày nào Sở Hàn cũng tới đây dọn dẹp, y cũng không biết mình làm như vậy là có ý nghĩa gì, chỉ là muốn làm nên mới làm mà thôi. 
Lạc Trường Ca lảng vảng trong phòng, lải nhải không ngừng, Sở Hàn lại mắt điếc tai ngơ, chuyên tâm giúp Úc Tử Khê dọn dẹp phòng ốc, không khác ngày thường là bao. 
Nhưng hôm nay khi y giúp Úc Tử Khê sửa sang lại tủ quần áo, y đột nhiên phát hiện dưới đáy ngăn tủ có một tường kép, vừa mở ra thì thấy bên trong có một cái áo choàng trắng được gấp gọn gàng, chất liệu chỉ Vân Xuyên mới có, cổ tay áo có thêu hình lá trúc màu bạc, rất xinh đẹp, cũng... rất quen mắt. 
Bởi vì bộ quần áo này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-nhi-dung-lam-nung/3545858/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.