"Sư tôn, người xuất quan rồi!" Ánh mắt Úc Tử Khê sáng lên. 
Sở Hàn còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó, cả người Úc Tử Khê đã nhào tới ôm chặt lấy y. 
Sở Hàn: "Tử Khê con..." Điên rồi hả? 
Không chờ Sở Hàn nói xong, Úc Tử Khê đã chôn mặt ở cổ y rồi cọ co, thì thầm: "Sư tôn ơi, con... nhớ người." 
Thời gian trong thạch thất bất giác lưu chuyển, nhưng ở bên ngoài thì có thể cảm nhận rõ ràng từng ngày trôi qua. Sở Hàn đối với chuyện này tỏ vẻ là đã hiểu, có qua có lại đáp: "Ừm, sư tôn cũng nhớ con." 
Bỗng chốc Úc Tử Khê ngẩng đầu: "Thật, thật ạ?" 
Sở Hàn muốn sờ đầu hắn như lúc trước, muốn thuận thế len tay vào đống lông tóc trên đầu hắn, nhưng lúc giơ tay thì gian nan phát hiện bây giờ thiếu niên cao hơn y, ngay cả sờ đầu cũng có chút khó khăn. 
Dường như Úc Tử Khê biết y muốn làm gì, cả người khẽ khom xuống. 
Sau khi Sở Hàn thỏa mãn xoa đầu Úc Tử Khê xong, y khẽ cong ngón tay, gõ lên trán hắn một cái: "Thả tay ra." 
Lúc này Úc Tử Khê mới nhận ra, tay hắn còn đang ôm eo của Sở Hàn, nháy mắt một luồng nhiệt xông thẳng lên tai hắn. 
Hai người vừa đi về hướng tiểu trúc, vừa đàm luận ngươi một lời, ta một lời. Nội dung đàm luận rất đơn giản chính là "Hai năm này trôi qua thế nào", "Tu luyện ra sao", "Có trải qua chuyện gì thú vị không"... 
Về cơ bản thì đều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-nhi-dung-lam-nung/3545844/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.