Hai người bọn họ khẽ thở gấp rồi lại tách nhau ra, Nhậm Huyên vẫn ngồi trên ghế, khuôn mặt đỏ ửng vì ngượng ngùng. Trình Vân Phong thì ngồi xuống chiếc giường nhỏ ở phía đối diện, hơi đổ người về phía trước một chút, hai tay đan vào nhau đặt ở vị trí giữa hai chân tựa như có ý che chắn. Nhậm Huyên ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này trước tiên, đôi môi bị cậu mút lấy có hơi sưng lên, khi nói chuyện lại có nhiều hơn một chút mùi vị ngây thơ: “Tại sao cậu lại gọi là Tiểu Hồng Mạo, cũng không giống như là tên cậu sẽ tự đặt cho mình.” Một bên lông mày của Trình Vân Phong giương lên, đôi mắt sáng rõ: “Tôi nói rồi, thì em cũng không được nói gì tôi đâu nhé!” “Một cái tên thôi mà có gì đâu để mà nói.” Nhậm Huyên bị người kia khơi dậy hứng thú, lùi về phía sau tựa lưng vào ghế, vểnh tai lên đợi câu trả lời của cậu. Trình Vân Phong đằng hắng mấy cái làm thanh cổ họng, không nhìn vào Nhậm Huyên, mà duỗi tay ra chạm vào tai phải của chiếc mic 3D, “Đầu nấm bên dưới của tôi vừa hồng vừa to, lúc tắm chung bạn học chúng nó thấy nên đã đặt cho tôi biệt danh gọi là Tiểu Hồng Mạo đó.” Giọng nói của cậu không lớn nhưng lại rất rõ ràng. Phải vài giây sau Nhậm Huyên mới xác nhận được vị trí Trình Vân Phong đang muốn nói đến là ở chỗ nào. Anh ghét bỏ mà nhíu mày lại, cũng không còn cách nào nhìn thẳng vào câu chuyện cổ tích 《Cô bé quàng khăn đỏ》(*) được nữa. (*)= Tiểu Hồng Mạo (mũ đỏ nhỏ) là tên tiếng Trung của chuyện cổ tích Cô bé quàng khăn đỏ Vốn Tiểu Hồng Mạo trong tưởng tượng là một thiếu nữ đáng yêu, thế nhưng trong nháy mắt lại biến thành màn đem chim đi dạo phòng tắm của tên thô bỉ kia, vẻ mặt không khỏi thất vọng của Nhậm Huyên khó lòng mà không che không dấu được, hiện ra hết trên gương mặt anh. Trình Vân Phong không để ý mà cười “khà khà” hai tiếng, còn có chút lưu manh mà hướng về đũng quần hơi nhô lên của Nhậm Huyên, thậm chí còn đặt tay ở trên thắt lưng bày ra tư thế chuẩn bị kéo khóa xuống, nói: “Em có muốn chào hỏi với mũ đỏ nhỏ của tôi không?” Nhậm Huyên hất dép đi trong nhà ra, dùng chân trần đạp một phát vào bắp chân của tên kia. Có lẽ là vì bị lông chân cọ vào gan bàn chân, hoặc là vì màn tán tỉnh quá sức hoang đường của Trình Vân Phong, sắc mặt của Nhậm Huyên vẫn đỏ bừng bừng mà không tản đi hết được. “Trình Vân Phong, da mặt là thứ đồ tốt, tôi thật sự không biết là cậu có quá nhiều hay là căn bản không có đây.” Trình Vân Phong không thèm để ý đến cơn giận của anh, vẫn cợt nhả như trước chọc Nhậm Huyên đỏ mặt. Nhưng trong nháy mắt, cậu như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt đột nhiên lại trở nên nghiêm túc. Nhậm Huyên kinh dị với tốc độ trở mặt của Trình Vân Phong, thu lại hai cái chân bại trận. Trình Vân Phong thì ngược lại, hai cánh tay của cậu bành ra chống xuống, bộ dáng như là khởi binh vấn tội: “Cái người mà trước kia em thích ấy, gọi là Trần Tuế đúng không? Thế ID của em là có ý gì?” Nhậm Huyên cũng không bị cậu dọa dẫm, lười biếng tựa lại vào ghế, ngước mắt lên nhìn Trình Vân Phong, đáp: “Chỉ là một cái tên thôi, có cái gì để nói chứ.” “Vậy sao em còn đạp tôi, tôi còn chẳng nỡ động vào em đây này.” Khí thế của Trình Vân Phong trong nháy mắt lại yếu đi, tủi thân tủi thân ngồi ở mạn giường, “Toái kia có phải là Tuế đó không(**)?” (**)= 碎[suì]- Toái; 岁[suì]- Tuế; đồng âm khác nghĩa Rõ ràng là một chuyện rất đàng hoàng, bị hỏi ra người cùng tang vật nên có người nhận lấy chột dạ, Nhậm Huyên giống như cố giấu mình ở bên trong chiếc ghế, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng xem như là đã trả lời. “Vậy phát sóng trực tiếp thì sao?” Trình Vân Phong cúi đầu xuống, cũng không nhìn vào mặt anh, hỏi tiếp, “Cũng là phát cho anh ta xem à?” “Phát sóng trực tiếp thì không phải, cái đó là dành cho Tiểu Hồng Mạo.” “Sau này không cho phép nữa, sau này chỉ được phát cho tôi nghe thôi.” Trình Vân Phong vẫn là không cam lòng, mười năm bị cái người Trần Tuế kia chiếm lấy khiến cậu đố kỵ đến phát điên. Cậu sải bước đi đến đối diện với Nhậm Huyên, chống vào tay vịn của chiếc ghế, giam anh lại trong khoảng giữa không gian, vùi đầu mình vào hõm cổ của người kia, chậm rãi cọ cọ giống như đang ngoe nguẩy cái đuôi cún bự của mình lên để xin xỏ: “Nếu không sau này em đừng thu âm nữa, dứt khoát chỉ nằm bên tai tôi, dỗ một mình tôi ngủ mà thôi.” Nhậm Huyên bị chú cún bự này cọ vào, lòng anh cũng trở nên mềm nhũn, năm ngón tay xoa lên cái đầu đinh của người kia, một lát sau mới ghé sát vào tai của cậu, chậm rãi đáp một tiếng “Được”. Sau đó hai người lại đi chọn phim để xem, nhưng Trình Vân Phong lúc này căn bản không tập trung cho lắm, cậu và Nhậm Huyên ngồi trên sopha, vẫn duy trì khoảng cách hào phóng đúng mực. Thân trên của Trình Vân Phong ngồi rất quy củ, nhưng hai chân lại cố ý để bừa bãi, cả hai đều mặc quần cộc, da thịt của những đôi chân cứ thế mà chạm vào nhau. Nhậm Huyên không tránh đi, Trình Vân Phong thì sẽ lại càng không biết tránh đi là gì, càng về sau lại càng làm càn, vừa vung tay lên đã nắm lấy vai anh kéo vào trong lồng ngực mình, siết chặt lại khiến người kia không thể nào thoát ra được. “Trong nhà không có người ngoài, để tôi ôm một lát đi mà.” Trình Vân Phong lại giở trò, Nhậm Huyên cũng không lay chuyển được, phải đổi một tư thế khác để cho cậu nửa ôm nửa dựa vào trên người mình, anh mới được yên tĩnh. Khi bộ phim chiếu đến đoạn cuối, Nhậm Huyên cảm thấy trên vai mình có hơi nặng, dán vào bên tai anh đều là tiếng hít thở đều đều của Trình Vân Phong, vừa quay đầu lại chỉ nhìn thấy người kia đã ngủ say trên người mình từ lâu. Anh tắt TV đi, chậm chạp đặt cậu nằm xuống ghế sopha, để đầu cậu gối vào chỗ để tay, người này lúc ngủ rất yên lặng thoạt nhìn còn có mấy phần ngây thơ chất phác. Khi Trình Vân Phong tỉnh lại cũng là chạng vạng rồi, bởi vì hôm nay mưa dầm dề cả ngày nên trời tối rất nhanh. Cậu ngồi dậy, nhìn thấy Nhậm Huyên đang ngồi bên tay vịn bên trái của chiếc ghế, trên đùi còn đặt một quyển sách, anh chống tay lên trán có lẽ đang ngủ gật. Cậu chống tay xuống ghế nhích qua, tiếng ma sat vang lên, cắt ngang giấc ngủ chập chờn của Nhậm Huyên. Anh cầm lên cái kính đang đặt trên sách rồi đeo vào, đôi mắt mơ màng nhìn thủ phạm phá vỡ giấc mộng của mình. Hai người đi đánh chén hết phần cơm thừa còn lại từ buổi trưa, bên ngoài trời vẫn mưa to không có dấu hiệu ngừng lại, Nhậm Huyên tìm được bàn chải và khăn mặt mới, không thể làm gì khác hơn là khi mới lờ mờ xác định quan hệ, cùng một ngày, đã phải giữ người ở lại. Trình Vân Phong ngược lại, cậu vô cùng phấn chấn mà đặt bàn chải đánh răng của mình bên cạnh cái của Nhậm Huyên, ngẩng cao đầu trong tư thế như là mình đã được chấp nhận vào đây ở, trong lòng còn âm thầm khẩn cầu trời hãy mưa to hơn nữa trước khi đi ngủ thì tuyệt đối đừng dừng lại. Hoạt động giải trí buổi chiều cũng chẳng hề phong phú, Nhậm Huyên cho dù làm cái gì đều cũng sẽ bị ánh mắt chăm chú của Trình Vân Phong nhìn vào khiến anh tê hết cả da đầu. Tâm tư trong lòng Trình Vân Phong lại đơn giản hơn nhiều, chỉ muốn hóa thân thành chú chó sói với tâm trí không trưởng thành, liếm Nhậm Huyên từ trên xuống dưới để trên người anh chỉ mang theo mùi của mình mà thôi. Nhậm Huyên đứng ngồi không yên, vừa qua chín giờ đã ném cho Trình Vân Phong một bộ đồ ngủ sạch sẽ rồi giục cậu đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ. Trình Vân Phong giơ áo phông lên so sánh một chút rồi cũng miễn cưỡng mặc vào, quần cộc thì hơi chật một chút, chỉ cần so sánh kích thước là cũng biết được sẽ ép bộ vị nào đó đến mức bị ngộp. “Quần hình như có hơi nhỏ.” Trình Vân Phong ước lượng xong lại sợ Nhậm Huyên không tin, còn định thay ngay ra cho anh xem làm người kia phải vội vàng chặn lại cái tay đang định cởi quần ra của cậu, bất đắc dĩ thu lại quần, nói, “Để tôi tìm cho cậu một cái khác.” “Không cần phiền vậy đâu,” Trình Vân Phong cởi dây rút ra, hai giây sau liền cởi thẳng quần cộc còn đang mặc trên người, “Tôi đi ngủ cũng không mặc quần áo.” Nhậm Huyên ghét bỏ dùng tay đẩy mặt tên kia ra, cáu: “Lần đầu tiên ở lại nhà người khác cũng không biết ý gì cả.” Trình Vân Phong giơ tay lên lại cởi áo phông ra, hai hàng cơ bụng chỉnh tề bày ra theo hàng theo lối biến mất sau mép quần lót, “Vậy tôi chỉ mặc áo thôi.” Nhậm Huyên cùng Trình Vân Phong bước vào phòng tắm, chỉ cho cậu vòi sen nhà mình dùng như thế nào, tránh cho lát nữa tên kia lại cứ phơi mông trần ra đấy rồi gọi anh vào hỏi nọ hỏi kia, đó là chuyện chắc đến 80% là cậu có thể làm. Sau khi chỉ trỏ xong, Nhậm Huyên đi ra khỏi phòng tắm rồi vào sắp xếp gường chiếu trong phòng ngủ nhỏ cho người kia, lúc ổn thoả cả rồi thì Trình Vân Phong cũng vừa vặn tắm xong. Lần này là chiếc quần lót hình viên đạn màu trắng phối với áo phông nhạt màu của Nhậm Huyên, vai cùng ngực bị cơ bắp no đủ của Trình Vân Phong nhô lên nhìn thấy cả đường nét rõ ràng. Vạt áo phông không che được đến cái mông, cơ mông hoàn mỹ của người thích chơi đá bóng hoàn hảo xuất hiện, đường nét của bắp thịt cường tráng kéo dài đến tận gân gót chân, giống như diễn viên nam trong phim GV trực tiếp bước ra, dung tục nhưng lại đầy mê hoặc, khiến huyết mạch người khác như muốn phun trào. Bất kể người thích đồng tính nào cũng không thể chống lại sự hấp dẫn đang bày ra như vậy, Nhậm Huyên cũng không thể may mắn thoát khỏi. Tầm mắt của anh né tránh thân thể của Trình Vân Phong, chỉ vào cánh cửa của phòng ngủ nhỏ rồi giục cậu mau đi vào. Trình Vân Phong lại muốn làm ngược lại ý anh, cậu tiến lại gần, dùng thân thể cứng rắn của mình dán vào người Nhậm Huyên: “Không phải nên ngủ cùng nhau sao? Cũng đâu phải chưa từng ngủ chung?” “Phòng ngủ hoặc là ghế sopha.” Nhậm Huyên cố gắng mạnh mẽ trấn định lại bản thân, chỉ cho tên kia hai sự lựa chọn. Dứt lời liền dè dặt cầm lấy quần áo bẩn mang đi giặt, cũng không quay đầu lại đã bước vào phòng tắm. Bé ngoan Trình Vân Phong nghe lời bước vào căn phòng kia, ánh đèn ấm áp đang tỏa ra khắp nơi, ga giường mới đổi còn chưa hết nếp nhăn cũ, cúi người xuống gần còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng dồng dạng với mùi trên người Nhậm Huyên. Căn phòng này không lớn, Trình Vân Phong lượn một vòng là có thể xem hết toàn bộ. Trên giá ngập tràn các loại sách, những tiêu đề trên gáy các quyển sách khiến cậu phải nhíu mày lại. Nhưng có một chiếc khung ảnh lại thu hút sự chú ý của Trình Vân Phong, trên đó là bức ảnh Nhậm Huyên mặc đồng phục học sinh cùng một cậu bạn khác khoác lấy vai nhau, nở nụ cười xán lạn. Ảnh được chụp từ lâu như vậy đương nhiên là cái tên trúc mã mối tình đầu của anh, Trình Vân Phong nhìn chằm chằm vào cái tên nhỏ nhắn, đen thùi kia cảm thấy chẳng đẹp trai bằng một nửa mình. Mà nhìn lâu cậu lại cảm thấy hơi quen mặt, rồi bỗng nhiên nhớ ra đó chính là cái tên quê mùa bị cậu chê bôi lúc ở “Tiểu Văn Nghệ”. Trình Vân Phong tức giận nhìn vào bức ảnh, đùng một tiếng úp ngược khung ảnh kia xuống rồi để lại vị trí ban đầu, sau đó quay người đi tắt đèn, nằm lên giường mà vẫn thở phì phò vì tức. Sáng ngày hôm sau, cơn mưa cuối cùng cũng đã tạnh, thế nhưng trên bầu trời mây đen vẫn giăng đầy lối khiến bầu không khí nặng nề ngột ngạt. Giống như tâm tình của Trình Vân Phong vậy, không vin vào cớ gì những vẫn ỳ ra không về. Nhậm Huyên làm một bữa sáng đơn giản, trong lúc đó Trình Vân Phong đi dọn phòng, cố gắng xây dựng bầu không khí như hai người họ ở chung với nhau đã lâu. Cho đến khi Nhậm Huyên rửa bát xong, không ngừng dùng ánh mắt dò hỏi khi nào thì cậu rời đi. “Khăn mặt với bàn chải không được vứt đi, đó là của tôi.” Trình Vân Phong đứng trên tấm đệm lót chân ở huyền quan loạt xoạt đi giày vào. “Không vứt.” Nhậm Huyên đã đi xong giày của mình, đứng ở bên cạnh cửa chờ người kia. Trình Vân Phong đi giày xong, lại chỉnh quần chỉnh áo cố ý kéo dài thời gian, dựa vào cửa hỏi: “Chúng ta bây giờ, có phải là loại quan hệ đó không?” “Không phải chính cậu nói chúng ta thử xem sao à?” Nhậm Huyên cũng không tránh né mà nói rất thẳng. “Vậy sao em lại sốt ruột muốn đuổi tôi đi.” Trình Vân Phong lầu bầu, bất đắc dĩ đẩy cửa ra. Nhậm Huyên đi đằng sau nhẹ nhàng đóng cửa lại, “Đợi lát nữa thì trời lại mưa đó, cậu định ở đây cả hai ngày rồi không ngó ngàng gì đến quán à?” Nhậm Huyên giúp Trình Vân Phong đẩy xe ra ngoài, cậu đội mũ bảo hiểm vào rồi những vẫn dùng dằng mãi không nỡ rời đi, cho đến khi ánh đèn đỏ ở sau đuôi chiếc moto dần biến mất không còn tăm hơi, Nhậm Huyên mới đi lên tầng trở về nhà mình. Anh dọn lại đồ vệ sinh cá nhân của Trình Vân Phong cất trong một chiếc tủ nhỏ, quần áo mà cậu thay ra cùng với quần áo của mình đều vứt vào trong máy giặt. Nhậm Huyên bước vào phòng ngủ nhỏ quan sát một vòng, trông thấy Trình Vân Phong đã đảo ngược khung ảnh lại, anh cầm lên chỉ nhìn một lát rồi lấy ảnh ra nhét lại vào album, chỉ còn lại khung ảnh trống thì vẫn để ở chỗ cũ. Dọn dẹp xong xuôi, Nhậm Huyên mở máy tính, lên mạng chọn quần áo ngủ mất một tiếng đồng hồ, cuối cùng chọn mua bốn bộ dài ngắn khác nhau, mỗi loại đều mua hai size mới xem như kết thúc cả một buổi sáng bận bịu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]