Trấn hoang gió thổi ào ào, tiếng sấm rền vang, từng tia sét đánh xuống như muốn giết người.
Úc Ninh bất giác run rẩy, giống như nghe hiểu lại như nghe không hiểu, mờ mịt nhìn Hạc Đình luống cuống hỏi: "Cái này có liên quan gì đến chúng ta?"
Hạc Đình véo mặt y nói: "Đồ ngốc."
Úc Ninh không cãi lại hắn mà chỉ nói: "Ta muốn tìm Tạ Trản."
Hạc Đình: "Giờ hắn không phân thân ra được đâu, Mộ Tiễn Nghiên làm trái luân thường, chống lại ý trời để tình nhân của y tu yêu đạo, quỷ không làm gì được y nhưng trời sẽ không tha cho y."
"Tạ Trản nợ Mộ Tiễn Nghiên một ân tình nên giờ Mộ Tiễn Nghiên muốn nhờ vả hắn, tất nhiên Tạ Trản không thể từ chối được."
Úc Ninh cái hiểu cái không, ngờ nghệch hỏi: "Nguy, nguy hiểm không?"
Hạc Đình mỉm cười, sắc đỏ tràn ra rực rỡ, bóp mặt y trêu đùa, "Ngươi thử nói xem?"
"Ngươi nhìn âm hồn trên trấn này đi, hầu hết bọn chúng phải đi đầu thai nhưng bây giờ đều bị giam lại đây, món nợ này cho dù Tạ Trản muốn tiếp tục chống đỡ cũng không phải dễ."
Úc Ninh không hiểu những nhân quả kia nhưng Hạc Đình nói gần nói xa khiến y hoảng loạn, y trừng Hạc Đình, ưỡn ngực cố tỏ vẻ can đảm, "Ngươi đừng làm ta sợ, Tạ Trản rất lợi hại, hắn chắc chắn sẽ không sao đâu."
Nhưng vì hoảng sợ nên trong lời nói chẳng có chút khí thế nào, bả vai chùng xuống, nhỏ giọng nài nỉ hắn, "Ngươi dẫn ta đi gặp hắn được không?"
Hạc Đình nói: "Sao ta phải giúp ngươi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc/1140858/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.