Thân thể Tạ Trản lạnh buốt, Úc Ninh chui vào ngực hắn như sợ hắn vứt bỏ mình, ôm eo Tạ Trản không chịu buông tay.
Tạ Trản cười trêu y, "Đồ ngốc, làm gì có người nào bám dính yêu quái thế chứ?"
"Tạ Trản là yêu quái tốt," Úc Ninh nói như thể đây là chuyện đương nhiên, "Tốt chứ không xấu."
Tạ Trản cười nói: "Ta cũng chẳng phải yêu quái tốt đâu."
Úc Ninh trừng hắn, "Mặc kệ, chính là tốt, Tạ Trản là yêu quái tốt."
Tính y trẻ con, vừa ngây thơ vừa bướng bỉnh, Tạ Trản đưa tay bóp gương mặt non nớt của y, "Dễ tin người như vậy đúng là đồ ngốc, bảo sao bị người ta bắt nạt."
Úc Ninh cọ cọ bàn tay lạnh buốt của hắn rồi nắm lấy nhét vào trong áo mình, dán lên bụng phẳng mềm mại, y bị lạnh hơi co lại một chút, sau đó nhích tới gần hỏi hắn, "Ấm không?"
Tạ Trản cúi mắt nhìn y, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn lờ mờ nhưng không ngăn cản được hắn nhìn rõ đôi mắt đen láy của Úc Ninh. Hầu kết Tạ Trản nhấp nhô lên xuống, áp tay vào bụng y thở dài nói: "Thật ấm."
Úc Ninh híp mắt cười mãn nguyện, thẹn thùng hỏi khẽ: "Vậy ngươi có thích không?"
Bộ dạng này cực kỳ giống chú mèo con chổng vó lên trời lộ ra cái bụng tròn, đáng yêu không chịu được. Tạ Trản không nói gì, Úc Ninh lại hỏi: "Tạ Trản, ta sẽ nghe lời, ngươi đừng ăn ta được không...... Bọn họ nói yêu quái đều rất lợi hại, ngươi đừng để người khác ức hiếp ta được không?"
Y dè dặt thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc/1140842/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.