Không biết vì ngốc hay vì quá mệt mỏi, Úc Ninh lại ngủ thiếp đi trong lòng Tạ Trản, khi Tạ Trản tắm rửa cho y cũng không tỉnh, chỉ nhíu mày lẩm bẩm vài tiếng rồi vùi mặt vào ngực Tạ Trản khiến lòng hắn nhộn nhạo.
Úc Ninh ngủ một đêm không mộng, khi tỉnh giấc thì nắng sớm đã chiếu vào cửa sổ.
Y muốn ngồi dậy nhưng cả người vừa mỏi vừa đau, nhất là thư huyệt giữa hai chân, rất lâu sau ký ức hôm qua mới chậm chạp tràn vào đầu.
Úc Ninh lập tức mở to mắt, ôm chăn ngẩn người.
Khi Tạ Trản bước vào chính là cảnh tượng thế này, đồ ngốc tóc tai bù xù, ánh mắt ngơ ngác nhìn vừa mềm mại vừa ngây thơ.
Úc Ninh nghe thấy tiếng cửa mở liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tạ Trản, sau đó co rúm lại. Tạ Trản nở nụ cười, trên tay hắn bưng bát cháo nóng hổi có rắc hành thái xanh nhạt.
Tạ Trản nói: "Giờ mới thấy sợ à?"
Úc Ninh bĩu môi lẩm bẩm: "Ta không sợ."
"Đói chưa?"
Nghe hắn hỏi, bụng Úc Ninh sôi lên ục ục, hôm qua y chẳng ăn gì nên bây giờ dạ dày trống trơn. Úc Ninh nhìn lom lom vào bát cháo nóng trên tay hắn, nuốt nước miếng hỏi: "Nấu cho ta sao?"
Tạ Trản nhíu mày, "Ngươi cho ta ăn no, tất nhiên ta không thể bỏ đói ngươi rồi."
Úc Ninh ngẩn người, "Cho ăn...... Cho ăn no?"
Tạ Trản để cháo sang một bên rồi đưa tay ôm cả người lẫn chăn tới, véo khuôn mặt mềm mịn của đồ ngốc hỏi: "Không nhớ gì hết à?"
Úc Ninh ngơ ngác nhìn Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc/1140839/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.