Những hạt mưa phùn vẫn không ngừng rơi khắp cả thành phố. Đã ba ngày mưa rồi nhưng trời vẫn không có dấu hiệu sẽ hết mưa. Mây xám xịt vẫn phủ khắp cả bầu trời. Mưa đã buồn nay càng buồn hơn khi mưa vẫn rơi không thôi.
Duy ngồi tự trên cửa sổ, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định. Gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi khiến cho những hại mưa bé nhỏ hắt vào trong phòng và cả người Duy. Chiếc áo sơ mi đã ướt đẫm từ lúc nào mà Duy vẫn không hay biết. Mưa rơi trên khuôn mặt đẹp hoàn mỹ và giỏ từng giọt xuống cổ những giọt nhỏ. Làn da đã tím tái vì lạnh nhưng Duy vẫn như người vô hồn. Bàn tay Duy nắm chặt một vật nhỏ. Duy đang suy nghĩ điều gì?
Cộc... cộc... cộc.
- Duy ba vào được không?- Tiếng ông Trần gọi Duy.
-...- Im lặng.
Không có một câu trả lời chỉ có tiếng thở đều đều trả lời ông. Vẫn tiếp tục gõ cửa và gọi con trai mình:
- Duy ba có thể vào không?- Ông Trần gọi lớn hơn.
-...- Im lặng.
Vẫn không có câu trả lời khiến ông Trần cảm thấy bực bội.
- Con ghét ba đến thế sao?- Ông nói vọng vào.
-...- Im lặng.
Bực mình vì gọi mà con không trả lời lại nên ông dùng sức đập mạnh vào cửa phòng.
Rầm... rầm.
Bên trong phòng vẫn không có một dấu hiệu nào. Hoàn toàn chìm trong yên lặng. Duy vẫn không hề nghe thấy tiếng ông Trần gọi, đôi mắt anh vẫn vô hồn nhìn vào khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-toi-yeu-anh/2995506/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.