[ Tiếp
- Vào đi.- Cô.
Cạch... cạch.
Anh và Quang mở cửa bước vào, cô khẽ nhìn cả hai cái sự lạnh và lại hướng mắt ra phía cửa sổ. Anh nhìn thấy cô bị băng bó mà trái tim như có hàng vạn mũi kim đang xuyên vào, đau nhói. Anh lặng lẹ nhìn cô.
- Cô đã đỡ chưa? Chúng tôi tới thăm cô.- Quang.
-...- Im lặng.
- Mà cái bà trằn lửa đâu rồi?- Quang đảo mắt tìm khắp phòng.
- Không biết.- Cô nhàn nhạt nói.
I've seen it on your face
Tells me more than any worn-out old phrase
So now we'll go separate ways
Never again we two
Never again, nothing I can do
Cuộc đối thoại của cô và Quang phải ngừng giữa chừng khi chuông điện thoại reo, cô khó nhọc bước lại phía bàn lấy điện thoại nhưng mới được hai bước thì anh đã đứng ngay trước mặt cô đưa cho cô chiếc điện thoại. Khẽ chau mày cô cầm lấy điện thoại, bấm trả lời.
[ Thưa tiểu thư! Hôm nay ông Trần trực tiếp giao lô vũ khí Moon đã tự ý hành động mà không có chỉ thị của tiểu thư giờ không biết Moon và Sky chắc đang gặp nguy hiểm vì không thấy tín hiệu của hai người họ.]
[ Ừ! ]
Khẽ cúp máy cô nhanh chóng dùng chiếc đồng hồ đeo trên tay xác định tần số vị trí Moon và Sky. Anh và Quang thấy có gì đó bất thường trong hành động của cô.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?- Anh và Quang đồng thanh.
- Không gì. Tôi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-toi-yeu-anh/2995470/chuong-42-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.