-Toàn mùi mồ hôi!_Sau một hồi kiểm kê gần như toàn bộ thân thể, Giai Băng khịt mũi một cái, thành khẩn khai báo.
Đằng Dạ triệt để im lặng, thật lâu mới lên tiếng:
-Em là con gái mà không dùng nước hoa à?
-Anh là con trai mà cũng dùng nước hoa đấy thôi, em cũng không phải là động vật quý hiếm_Không biết nghe bằng tai nào, Giai Băng lại thấy Đằng Dạ mỉa mình, cô cũng châm chọc đáp trả.
Đỉnh trán Đằng Dạ dồn lại, sâu hoắm, tựa hồ rất khó nghĩ.
-Không còn cách khác?_Anh chậm rãi nói, âm sắc bao hàm một sự nỗ lực đầy gian khổ, như thể đang kìm nén_ Anh sẽ rất nhớ!
Đầu dây lại vọng đến tiếng gió biển cô tĩnh, lại văng vẳng tiếng thở dồn nhè nhẹ
Đằng Dạ lắng nghe luồn âm thanh mỏng ấy, tim co bóp hơi lạc nhịp. Bàn tay anh cầm điện thoại siết chặt, gân xanh nổi hằn thành từng vệt dài.
-Đằng Dạ..._Bên kia vọng đến tiếng gọi nhe, nhưng đủ để làm giãn các cơ mặt đang căng cứng trên khuôn mặt Đằng Dạ.
-Ừ!
-Em đã lấy chiếc áo đen anh thích nhất, và để lại một cái khăn len choàng cổ..._Giọng Giai Băng mỏng, vỡ vụn trong những tiếng nấc the thé.
-Trời đang giữa hè, anh có thể bật máy lạnh để quàng nó, nhưng không thể quàng cả ngày được_Đằng Dạ bình thản buông lỏng chiếc tạp dề trong tay rồi đứng dậy, tấm lưng gầy dựa hẳn vào tường. Nét mặt anh lạnh lùng như thường, cô độc và xa cách, nhưng, đôi mắt đen ảo não dưới rèm mi dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-toi-la-chong-cua-em/2964594/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.