Không có ai trả lời. Đáp lại sự giận giữ không biết trút vào đâu của Giai Băng là một sự lặng ngắt đến tĩnh mịt. Dù có, thảng hoặc, cũng chỉ là tiếng còi xe, tiếng động cơ khi xa khi gần lạc vào.
Giai Băng chớp mắt khó hiểu, cố nán lại thêm chút.
-Alô, ai đấy?
Vẫn không có ai trả lời cho câu hỏi lạc lõng của Giai Băng.Tiếng người huyên náo, đến rồi đi, nhưng là tiếng người ta xì xào, bàn tán, căn bản không phải trả lời cô.
Giai Băng cảm thấy bực mình, cô buông điện thoại ra khỏi tai, toan xác nhận xem số máy kì lạ này của ai. Thì chợt, dễ nghe như một vạt nắng ấm vắt qua cửa sổ, một giọng nói quen thuộc ùa vào tai cô. Mọi hành động ngưng trệ.
-Ồ! Lãnh Kiên, cậu cũng ở đây sao?
Đó là giọng nói của Diệp Mi! Giai Băng bất ngờ áp nhanh điện thoại lên tai, đầu óc dạt vào một không gian mịt mùng. Cô không hiểu, sao lại có Lãnh Kiên ở đây.
-Ừ, trùng hợp thật_Thanh âm nhu hòa nam tính vốn có của Lãnh Kiên như đáp trả cũng cất lên, rất nhẹ, rất mềm mỏng, đúng chất một người đàng ông lịch thiệp.
Giai Băng chính thức rơi vào trầm tư, mắt cô đảo nhẹ, như đang cố vặn não suy nghĩ mục đích của cuộc gọi này. Với một người luôn cố chấp, hay tự cho là đúng và thù dai như Lãnh Kiên, không có chuyện mới chỉ ngày đã tha thứ cho cô nhanh như vậy được, anh nhất định sẽ làm gì đó để cảnh cáo cô. Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-toi-la-chong-cua-em/2964545/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.