-Xem ra...ông cậu dâm đãng của tôi đã làm nhị thiếu phu nhân kinh sợ rồi..._Nhìn cái xác của cậu mình, Ngạo Vĩ ra vẻ thất vọng lắc đầu. Hắn thở dài, phả làn hơi thở lạnh lẽo cô độc_Nhưng...cho dù có thế, ngài cũng không nên vì tự vệ mà giết người. Tuy luật phát sẽ nương nhẹ cho ngài, nhưng ai đảm bảo thanh danh của ngài, tiếng tăm của Đằng gia không bị ảnh hưởng?
Không để có hai người kia tiếp lời, Ngạo Vĩ quay sang nhìn Đằng Dạ, thách thức nở nụ cười:
-Đằng nhị thiếu gia, người cậu của tôi mà ngài cần tìm mấy ngày nay đã bị bà xã ngài giết chết mất rồi. Chết không đối chứng. Nếu ngài vẫn tiếp tục muốn điều tra chuyện hàng vận chuyển của ngài vô duyên vô cớ bị mất tích, thì tôi cũng không ngần ngại truy cứu cái chết của cậu tôi với Đằng nhị thiếu phu nhân đây.
Nhàn nhạt lướt qua người Giai Băng một cái, Ngạo Vĩ hướng Đằng Dạ giữ nguyên nụ cười ranh mãnh và chờ đợi. Hắn không chỉ nhân đây cắt đứt cái đuôi vướng víu khó bỏ này, mà hắn còn muốn xem xem, rốt cuộc, vị trí của Giai Băng trong lòng anh được bao nhiêu, có như hắn, luôn khắc sâu đến chết hay không?
Giai Băng cũng cẩn thận quan sát phản ứng của Đằng Dạ, tay nắm chặt thành quyền, đem những cái móng nhọn hoắt cứa sâu vào da thịt. Tim cô đập mạnh, căng thẳng đến mức như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Điều kiện này, không phải quá máo hiểm rồi ư? Sao Ngạo Vĩ lại có thể đem cô đặt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-toi-la-chong-cua-em/2964519/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.