Hơi lạnh của sương đêm đột ngột ập vào tấm lưng trắng ngần lấp ló dưới lớp vải lụa trắng mềm Giai Băng, cùng gió mát nhè nhẹ phởn qua từng thớ lông xúc giác, kích thích mọi cảm giác đang đình trệ.
Rùng mình, hai tròng mắt đen căng tròn của Giai Băng chuyển động, trôi về mé phải của hốc mắt, cố vận hết thính lực nhận dạng sau lưng dù biết là vô vọng.
Như đoán được biểu hiện của đối phương, trong đêm tối tĩnh mịch chỉ có sóng biển vỗ nhẹ và ánh trăng mờ ảo, hàm răng vàng khè của kẻ xâm nhập lộ ra, rít lên một tràng cười thô bỉ, gã thoả mãn chép miệng đánh giá bằng chất giọng gàn rỡ, ngữ điệu nhẹ nhàng chiều chuộng nhưng lại khiến người ta sởn cả gai ốc.
-Đừng sợ, ta sẽ rất nhẹ nhàng, sẽ cho em biết thế nào là thiên đường thật sự, đến lúc đó, sợ là em còn muốn hơn đấy...
Thân thể Giai Băng chấn động, bờ vai cô run lên, kịch liệt, không phải vì sợ...
Thấy vậy, kẻ xâm nhập không biết thẹn tỏ ra hứng thú, gã nhích lại gần, đưa bàn tay thô ráp ma sát lên làn da phủ trên tấm lưng gầy của Giai Băng, khiêu khích.
Chạm nhẹ, gã không muốn dừng ở đó, thứ gã muốn còn hơn thế. Nên gã nuốt nước bọt, tiếng ực ực thèm thuồng vang lên rõ rệt, đọng lại trong tâm trí bình tĩnh như nước của Giai Băng.
Giai Băng cười lạnh, có chút gì đó xót xa. Bàn tay cô theo tần suất động chạm của kẻ xâm nhập vo lại thành quyền, càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-toi-la-chong-cua-em/2964501/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.