Thanh âm lạnh lùng tàn nhẫn của Ngạo Vĩ vang lên, càng lúc càng đẩy cao tông giọng, tựa như bề trên giáo huấn kẻ bề dưới. Khi nói xong, thân thể hắn bỗng khựng lại, hình như có thứ gì đó vỡ oà trong đôi mắt quyết tuyệt giận giữ của hắn, tựa hồ, những gì hắn vừa nói hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của hắn vậy. Nhưng rất nhanh, hắn lấp liếm che đậy, bằng lớp mặt nạ lưu manh chính cóng thường ngày, ý cười gàn rỡ câu lên, nhưng đôi mắt màu hổ phách lại như thú dữ chằm chằm nắm bắt từng đường nét mơ hồ thay đổi trên mặt Giai Băng.
Từ lúc bước lên tàu, Giai Băng vẫn luôn âm thầm quan sát Ngạo Vĩ, giờ nghe hắn hùng hổ nói vậy, đôi đồng tử đã đen càng thêm thẫm lại, đen thẫm thuần túy đến mức trong trẻo, có thể thâu tóm hình ảnh hắn một cách rõ ràng nhất. Môi cô mân thành đường, bộ dạng có vẻ nhẫn nhục, nhưng trong đáy lòng lại âm ỉ lửa giận cùng toan tính.
Trước lời nói nặng nề của Ngạo Vĩ, Đằng Dạ như được cảm hóa, hàn khí mãnh liệt quẩn quanh bên người đốt ngột tan biến, trả lại độ mát lạnh bình thường của một đêm hè tháng 8. Anh lặng lẽ tự biến mình thành một người qua đường, nhượng toàn bộ "sân khấu" "tỏa sáng" cho Ngạo Vĩ, còn bản thân lại thong dong quét mắt thăm thú xung quanh, đạm mạc và xa cách.
Thấy thế, nụ cười trên môi Ngạo Vĩ trĩu lại, khó chịu mở miệng.
-Sao đây, Đằng nhị thiếu gia, ngài không có ý kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-toi-la-chong-cua-em/2964495/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.