~~~~~~
-Tìm ra? Các ngươi có biết ta đã nghe lời hứa này bao nhiêu lần rồi không? Chờ đợi? Nực cười! Các ngươi thấy ta đủ rỗi việc để làm điều đó sao?_Khinh bỉ nở nụ cười lạnh, Đằng Hy rống nhẹ, thanh âm có chút khẽ khàng như không sợ làm kinh động một đứa bé nào đó đang chìm trong giấc ngủ.
-..._Đám người kia nghe thế thì vô cùng ngoan ngoãn cúi đầu thấp xuống, chẳng biết làm gì đốt thời gian ngoài việc tự vô vọng thưởng thức khuôn mặt sợ hãi của mình phản chiếu qua chiếc giày đen bóng loáng dưới ánh đèn điện.
-Các ngươi..._Đằng Hy định tiếp tục bài diễn thuyết của mình thêm một chút nữa, nhưng sự xuất hiện của thân ảnh khác tràn vào đáy mắt đã khiến anh ngưng bặt, thin nín nhìn cô.
-Đằng Hy!_Giai Băng trong bộ áo ngủ bông hồng phấn quét mắt một lượt lên đám người lạ đang xuất hiện trong nhà, đôi lông mày ngài khẽ nhướn lên trong chớm mắt_Có...chuyện gì à?
Bọn thuộc hạ của Đằng Hy nghe thấy tiếng của con gái, theo phản xạ tự nhiên liền hướng mắt về phía âm thanh trong trẻo đang phát ra, đôi đồng tử tinh ranh mỗi lúc một lóe sáng khi thấy nơi cô đang đứng là trước phòng của chủ nhân họ, lòng hiện lên những tà niệm hắc ám mà cười gian mãnh với nhau.
-Không! Không có gì đâu!_Lườm mắt cảnh cáo với đám người đầu óc đen tối kia, Đằng Hy nhanh chân nửa đẩy nửa ôm đưa Giai Băng trở lại vào trong căn phòng mình_Xin lỗi đã làm em thức giấc, giờ em ngủ tiếp đi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-toi-la-chong-cua-em/2964344/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.