Trời không âm u, mây cũng chẳng mịt mù, nhưng trên người Đằng Dạ lại mang một luồng âm khí đen tối hỗn loạn. Khoé mắt anh giật giật liên hồi nhìn những con số đỏ thói trong ô điểm, lòng rối rem tự vấn bản thân sao những con số ấy lại giống chữ số anh viết thường ngày đến thế, và tại sao, 3 cái bài thi đang run lẩy bẩy trên tay anh lại là 3 cái bài anh ưu ái phóng bút phê điểm.
Còn điều gì hay ho hơn viếc 3 bài viết có 3 kiểu chữ khác nhau một trời một vực lại do một mình Giai Băng nhà anh "vẽ bậy" nên không?
Anh nhất định phải làm rõ việc này! Chắc chắn cô đã thuê người thi hộ. Nhưng...cẩu thả để người có chữ viết khác chữ mình làm bài thế này...không phải quá bất cẩn sao, Giai Băng nhà anh thông minh quá hoá ngớ ngẩn rồi à?
Mà đám người chấm điểm cũng thật lạ, sao không chịu xem bài người ta kĩ càng rồi hẵng chấm, đằng này giữ nguyên cả điểm anh phê cơ chứ? Thật chẳng còn mặt mũi nào.
-Hội trưởng, anh gọi em đến đây để chiêm ngưỡng khuôn mắt của anh lúc trầm ngâm đẹp đến cỡ nào à?_Một thanh âm trong trẻo văng vẳng tia châm chọc vang lên, cắt đứt luồng suy nghĩ dây dưa của Đằng Dạ.
Có chút giật mình, Đằng Dạ đưa mắt rời khỏi 3 bài thi, bắt đầu chú ý đến cô gái trước mặt.
-Em đến rất nhanh, Diệp Mi!_Lãnh đạm tán thưởng, Đằng Dạ vội vàng đi vào vấn đề chính, chìa 3 bài thi về phía cô gái_Trong 3 bài làm này, bài nào là chữ của Giai Băng?
Đón lấy 3 bài thi, Diệp Mi có chút ngây người rồi thả mắt lướt lên từng tờ một, ngơ ngác trả lời:
-Cái nào cũng của cậu ấy hết mà anh!
-Em nhìn cho kĩ đi, 3 chữ khác nhau đấy!
-Đúng là khác nhau nhưng đều là bài của Giai Băng!_Nhìn nỗi nghi hoặc đang lớn dần lên trên cơ mặt của Đằng Dạ, Diệp Mi lớn giọng khẳng định, tỏ rõ sự chắc chắn_Giai Băng là người không bình thường, chữ viết của cô ấy cũng không bình thường nốt. Nó thường bị tâm trạng chi phối. Những lúc buồn chán quá mức, chữ viết cô ấy chẳng khác gì rồng bay phượng múa vì được chuyên tâm nắn nót. Những lúc vui đến cực độ, Giai Băng sẽ viết thật nhanh để mơ mộng nên thường anh muốn đọc ra thì phải mua từ điển của cô ấy. Còn như bài 5 điểm này, chắc lúc đó tâm trạng của cô ấy ổn định nên thế.
Đằng Dạ nhíu mày khó hiểu ngày một sâu, khuôn miệng nam tính dường như sắp há ra thật to.
-Hội trưởng, anh yên tâm đi, em đã học với Giai Băng 7 năm rồi, không nhầm được. Hoho_Đưa tay lên miệng che nụ cười ngoác miệng, Diệp Mi đẩy về phía Đằng Dạ một xấp giấy mỏng, ánh mắt biến dạng bắn lên nét gian tà_Đây là toàn bộ 5 kiểu chữ của Giai Băng, anh muốn giúp cố ấy thì phải cố gắng nhiều lắm đấy!
Đưa ánh mắt loé lên tia nhìn thâm trầm chiêm ngưỡng đống giấy tờ, Đằng Dạ có cảm giác khó chịu như bị đường tàu chạy qua cán cho một phát từ đầu đến chân. Anh toan ngậm ngùi với lấy đồng giấy, nhưng bỗng dưng lại chững lại, lòng như có làn sóng nghi hoặc vồ vập trào đến.
"Tại sao...anh phải cố gắng?"
***
Một ngày nữa lại trôi qua khi bóng đêm bắt đầu ngự trị, làm cho lòng người như choáng ngợp.
Hết cụp mặt xuống bàn tĩnh tâm lại ngẩng phắt đầu dậy, Giai Băng phụng má giận dỗi chình mình rồi đưa hai tay vỗ nhẹ vào nó, cố xua tan đi những suy nghĩ viển vông trong đầu.
Cô cầm nhanh cây viết nằm ngổn ngang trên bàn, định bụng chuyên tâm giải một bài làm nào đó thì "sử cũ" lặp lại, tay cô đã vô thức vẽ bậy vào giấy từ bao giờ.
Kể từ lúc Lãnh Kiên xuất hiện ở bệnh viện đến bây giờ...cô vẫn chẳng tài nào xua được toàn bộ lời nói anh để lại ra khỏi đầu, não bộ cứ rảnh rang lại lấy chuyện lúc đó ra "chiếu phim dài tập"
"Giai Băng...em có biết tại sao anh biết em ở bệnh viện mà đến thăm không?" Lúc đó, khi nhìn thấy sự bối rối vương vấn trên gương mặt cô, Lãnh Kiên đã bực bội nắm lấy vai cô, lắc mạnh, giọng điệu anh chua xót như được ngâm dấm lâu năm "Là nhờ chồng em "tận tình" thông báo đấy! Không chỉ có anh, Đằng Hy cũng có diễm phúc được biết!"
"Tại sao?" Chẳng hiểu sao....cô chỉ biết nhìu mày bật thốt lên những lời vô chủ như thế. Tại sao có cả Đằng Hy đến, hay tại sao Đằng Dạ lại gọi cho hai người, hoặc cả tại sao Lãnh Kiên phải phiền lòng giải thích, Giai Băng cô cũng chả nó dành cho nội dung nào nữa.
"Anh ta nói rằng...em cần có thêm chồng trước và người tình để tiếp thêm năng lượng, mỗi mình anh...không đủ để em nhấm nháp!Giai Băng...chuyện giữa em và anh...Đằng Dạ đã biết hết cả rồi..."
Đúng! Đằng Dạ đã biết cả rồi...hơn thế nữa, anh ấy còn cho Đằng Hy là người tình cô câu dẫn nữa. Thế nên...anh ta mới gọi cả hai người kia đến...bằng mọi cách hạ thấp thanh danh của cô.
Nếu đã vậy...cô còn lí do gì để không kết thúc mọi chuyện...giải thoát chính mình khỏi Đằng gia?
Chỉ là...không hiểu sao...lòng cô lại có gì đó tiếc nuối, buồn bực và sợ hãi, đến mức không thể kéo mình ra khỏi vòng xoáy do dự.
"Nếu mình cầu xin Đằng Dạ thứ lỗi...anh có chấp nhận?" Câu hỏi vô chủ mười mấy lần trước mượn cớ lí trí trong Giai Băng sơ suất lại hiện về, đeo bám lấy tâm tình của cô.
Nhưng lần này, Giai Băng không muốn gạt nó đi nữa, cô lấy điện thoại, tra vào danh bạ tìm số Đằng Dạ, có chút do dự không biết có nên gọi hay không.
Đấu tranh tâm lí một chút, Giai Băng quyết định chủ động gọi cho anh một lần, trái tim căng thẳng cuồng quẫy.
"Đằng Dạ, nếu tôi cầu xin anh thứ lỗi...anh có chấp nhận hay không?"
"Nếu anh chấp nhận...tôi sẽ ở lại!"
p/s: cuối cùng GB yêu dấu của chúng ta đã có phản ứng với cụ Đằng rồi hehe, Các bà nghĩ...tình tiết tiếp theo sẽ như thế nào đây nà:
A, Đằng Dạ chấp nhận, GBgián típ nhận ra tình cảm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]