Sao...có thể?
Như bị một quá bóng bầu dục từ đâu đó bay đến với vận tốc ánh sáng "phang" mạnh vào đầu một cú làm thần thái tê liệt, đầu óc quay cuồng chỉ nhìn thấy sao trời lấp lánh hữu tình, Giai Băng choáng váng một hồi, lặng người đi nhìn Phong Tình, não bộ khó khăn lắm mới hoạt động lại thì phải chật vật trong đóng suy nghĩ nhàu nát.
Từ trước tới giờ, theo những gì cô tích lũy được sau những lần ngồi ê mông hàng tiếng dài nghe Phong Tình "giãi bày tâm tư", mẫu người chị cô thích thường là những kẻ ngọt miệng dẻo mồm, chém gió xu nịnh đến mức xuất thần. Đó là những tên đàn ông không đáng làm người, tự hạ thấp bản thân đặt người mình yêu lên đầu để tôn thờ, phục tùng. Thế thì...do đâu, vì cớ gì chị cô thay đổi cái "khẩu vị" đã thấm nhuần hóa thành tư tưởng suốt 20 năm qua đột ngột như thế? Hay là...bản tính "háo sắc" luôn bị chị ta khinh mạt đã trỗi dậy, tích điện, đánh chị ta một phát sét ái tình kinh não động óc?
-Đừng nhìn chị như vậy, rất khó chịu!_Đăm chiêu một hồi rồi ngẩng đầu, Phong Tình nhăn mặt nói. Chút rè rụt, e ngại nhỏ nhoi ban đầu ẩn hiện sau lớp phấn dày kia dường như bị thứ gì đó triệt tiêu hoàn toàn, để lại bản một mặt tự tại, điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.
-Vậy chị muốn em làm gì? Bắt tay bắt chân cười nói, chúc mừng chị gia nhập tẩm cung Đằng gia hay trên cương vị vợ của người ta, vung tay tát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-toi-la-chong-cua-em/2964280/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.