Lại...cái thể loại bi kịch gì thế này?
Đằng Dạ...anh ta vừa vươn đầu lưỡi liếm môi cô à?
Đôi mắt anh ta sao giờ đây cứ như đôi đồng tử ngọc trai của 1 con báo đang thoả mãn với con mồi của mình thế?
Lãnh Kiên nhà cô còn chưa dám động môi cô lần nào, nay tên này dám to gan cưỡng hôn cô 4 lần. Không có bạn gái sao dụ dỗ người khác phái điêu luyện thế? Đúng là gạt người mà.
Nghĩ năm tháng qua mình cực khổ giữ môi chừa đến ngày cưới thành công dã tràng, Giai Băng đầu như núi lửa muốn phun trào nham thạch, toan động chân kết liễu nòi giống sau này nhà họ Đằng thì Đằng Dạ đã dự liệu được nguy hiểm, rời môi khỏi môi cô trước.
-Ngọt không?_Đưa ngón tay trỏ lên môi mình lướt nhẹ, Đằng Dạ nhếch môi cười, thâm ý hỏi Giai Băng đang ngẩn người bất động.
-Anh..._"Ngọt cái đầu anh ấy! Mướp đắng còn ngọt hơn!"Bị một cỗ ngượng ngùng phát sinh từ nụ hôn sâu kia làm cho dung nhan bị hủy hoại, mặt đỏ gay như mông khỉ, Giai Băng cuồng loạn không suy nghĩ gào lên trong khoang thần kinh, muốn tát cho kẻ vênh váo trước mặt vài tát lắm nhưng không được. Bởi lẽ, tứ chi cô sùng bái cách hành xử "thương hoa tiếc ngọc".
-Sao thế? Muốn nữa à, bà xã?_Đánh chết vẫn không chịu tắt đi nụ cười đểu giả, ma mãnh trên môi, Đằng Dạ hào phóng trưng cầu ý kiến của Giai Băng, mặt nguyên vị trí cũ ghế sát vào mặt cô như muốn khơi dậy bản năng "háo sắc" của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-toi-la-chong-cua-em/2964254/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.