-Có vẻ như anh làm em bất ngờ thì phải?_Khẽ nhếch môi nở nụ cười hiếm hoi suốt mấy năm qua chưa có dịp phô diễn, người con trai đứng gần cửa ra vào lên tiếng phỏng đoán, khuôn mặt sau khi cười lại mang vẻ tĩnh lặng, u sầu và mỏng manh của một thiên sứ sống thiên về nội tâm.
Sững người nhìn những đường nét thay đổi đầy mị hoặc trên gương mặt trời phú kia, Giai Băng thở hắt. Không tin nổi vào mắt mình, cô buông rèm mi, gượng ép khép chặt che đi tầm nhìn của mình lại, một tay vuốt ngực bình ổn thần thái.
-Hạ Giai Băng, mày vừa gặp ảo giác, những gì mày nhìn thấy là giả, nó giống như hiện tượng dạ dày "quá tải" cần phóng thích bớt nhưng Tào Tháo lại không rượt mà thôi. Trước mặt mày không là gì cả! Không là gì cả!_Dòng thanh âm ngọt ngào như nước chảy êm ả từ miệng Giai Băng bay ra, cố gắng dụ dỗ lí trí đang bấn loạn tĩnh tâm lại.
"Nhưng ảo giác đó rất thật, rất lộng lẫy!" Lí trí cô nhỏ giọng nói
"Kệ nó! Không quan tâm, ảo giác thì cái nào mà chả đẹp" Giai Băng dối lòng trách mắng chính mình.
-Vừa...nói gì đó?_Nghe rõ mồn một
không sót một từ nào từ trong câu so sánh hết sức biến thái của đối phương, chàng trai đứng ở mép cửa hơi chút ngạc nhiên hạ giọng khỏi, khóe môi liên tiếp giật giật vài cái mãnh liệt, đôi mắt ánh bạc lơ đãng giờ "ưu ái" nhìn chằm chằm lên người đối diện soi mói như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-toi-la-chong-cua-em/2964239/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.