Cô phải làm gì? Làm gì đây!
Quay đầu để chắc chắn Đằng phu nhân đã đi hẳn, Giai Băng đưa mắt đảo lên hình hài không sự sống kia, tâm trạng trở nên rối loạn kinh khủng. Lương tâm của một con người, niềm khao khát được sống tự dò dù chỉ một lần cùng lúc trỗi dậy trong trái tim Giai Băng, đấu đá, dằng xé lẫn nhau như mấy bà cô bán hàng ngoài chợ, mùi thuốc súng trong lòng cũng trở nên nồng nặc không kém. Điều này, cản trở hết mọi dự định đang nung nấu trong lòng của Giai Băng. Cô đâu phải là người tàn nhẫn đến mức không quan tâm đến mạng sống của người khác chứ, nhưng, quan tâm đến mạng sống của họ, vậy mạng sống của cô...nó sẽ ra sao đây?
-Xin lỗi!
Mở miệng thốt lên câu nói có lương tâm cuối cùng, người Giai Băng run lên nhưng đôi mắt đen của cô vẫn linh hoạt đảo đều khắp quanh căn phòng, nơi hàng trăm máy móc kì lạ đang hoạt động hết công suất. Mắt cô ngừng lại, "dán" lên cái công tắc điện ở phía góc phòng.
Ngẫm ngợi gì đó một chốc, Giai Băng tiến về phía công tắc điện, đưa tay lướt nhẹ lên vỏ cao su đen của nó. Bàn tay cô không ngừng run lên, mồ hôi lạnh toát vô thức túa ra chảy dại trên vầng thái dương, làm mờ nhoè mắt cô.
Không để cái gan bé như óc chim sẻ làm lí trí mình xao động, Gia Băng đưa tay còn lại nắm chặt lấy cổ tay ngự trên công tắc điện đang run rẩy, cố định nó.
Cô nhắm mắt, hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-toi-la-chong-cua-em/2964233/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.