-Đang tìm cái này...?_Không để cho Giai Băng liều mạng liên tưởng, tưởng tượng tiếp, chủ nhân của đôi chân bị đem ra xoi mói đưa bàn tay đủ 5 ngón của mình lên, trầm giọng hỏi.
-Ơ?_Lại nghe cái giọng má ám qủy không tan kia, Giai Băng kinh ngạc ngẩng đầu, đưa đôi mắt mở to vô cùng tròn nhìn khuôn mặt ngàn năm có một kia rồi liếc đến chiếc nhẫn đang được đeo ở ngón áp úp trên bàn tay đang giơ ra. Một lần nữa, trái tim lại bị đánh cho một cú sốc rơi lộp bộp xuống dạ dày như quả chính cây. Giai Băng điên đầu nắm chặt ngón tay thành đấm kìm nén cảm xúc cuộn trào, từ tốn đứng dậy, đôi môi bất đắc dĩ nở nụ cười xã giao dẫu vạn lần chẳng hề muốn_...Cụ Đằng, cụ ăn no rửng mỡ hay sao ám con hoài vậy! Còn nữa, sao lại lấy đồ của người khác không một lời xin phép thế ạ? Tuy cụ tuổi già sức yếu không coi lí đời ra gì, nhưng ít nhất cụ cũng nên hiểu rằng, lấy đồ không xin phép
sẽ phải ngồi tù mút mông chứ!
-Đồ này đâu phải của em!_Đằng Dạ cong môi nhẹ như cười mà như không so đo, đồng thời, rất mau lẹ quay sang cô nhân viên trực quầy đang ngẩng người say mê mình, đưa cho cô ta một tấm thẻ_Tôi lấy đôi này, thanh toán cho tôi.
-Ế! Nhưng cái này tôi chọn trước mà!_Trợn mắt há hốc mồm nhìn kẻ đến sau ngang nhiên tước đoạt lấy đôi nhẫn mà mình vất vả chống nạng suốt 30 phút mới "nhắm" được, Giai Băng suýt phá hỏng hình tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-toi-la-chong-cua-em/2964227/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.