Trong khi tất cả mọi người còn đang chê bai quả trứng gà kỳ lạ kia, Mã Lễ Ngạo đã bắt đầu đi về phía tây nơi Thành Phố Máy Móc tọa lạc.
Dù vẫn chưa đi đến nơi, từ vị trí cậu đang đứng vẫn có thể cảm nhận được sự nghiêm ngặt đáng sợ của tòa thành được cấu tạo hoàn toàn từ kim loại và các bộ phận máy móc kia.
Nó hoàn toàn vượt mặt trình độ kiến trúc hiện tại của loài người, trông cứ như một siêu thành phố đến từ mấy thế kỷ sau, thứ chỉ xuất hiện trong những bộ phim khoa học viễn tưởng.
Nhưng mà, một Thành Phố Máy Móc tân tiến đến vậy, cũng bất quá chỉ là một thành phố bỏ đi dùng để giam giữ tội phạm của Văn Minh Máy Móc mà thôi.
Trong hai tháng vừa qua Mã Lễ Ngạo đã nhiều lần nhìn ngắm Thành Phố Máy Móc từ trên Thiên Kính[1] và cả trên APP, nhưng cảm giác nhìn ngắm qua màn hình trực tiếp cùng với cảm giác nhìn trực tiếp bằng đôi mắt của mình là rất khác nhau, sự chấn động nó mang đến là không thể so sánh được.
[1]: Thiên Kính = màn hình trực tiếp trên bầu trời Trái Đất
Đối với tòa thành đó thì con người cũng chỉ bé xíu như một con kiến mà thôi, mà kế tiếp chính trong thành phố không có bất cứ chất hữu cơ nào này, cả thành phố chỉ gồm kim loại cùng xăng dầu này, cậu phải sống sót sáu ngày, ngày thứ bảy còn phải tìm và xử lý một Tội Phạm Cấp A trong thành phố.
Mã Lễ Ngạo đột nhiên dừng bước, híp mắt nhìn về phía trước: "...Con có nên nói luôn mật khẩu thẻ ngân hàng cho hai người không? Con thấy khả năng sống sót qua cửa của con không cao cho lắm."
Những người đang xem phát sóng trực tiếp của cậu: "....."
Sao đột nhiên cậu lại chằm kẽm nữa rồi? Mới vừa rồi cậu còn vẽ cái trứng gà để ăn kia mà?!
Lúc này Mã Lễ Ngạo lại lắc lắc đầu: "Thôi. Làm người thì phải có tí vướng bận, nếu con nói mật khẩu cho hai người, động lực cố gắng quay về của con coi như không còn rồi. Hơn nữa nhặt một khối đất đem về bán cũng được một trăm ngàn. Con vẫn nên cố gắng sống qua cửa thứ nhất ha."
【 Đây là lần đầu tiên tui thấy một Dũng Giả không có chí lớn đến vậy. 】
【 +1 】
【 +1 】
Bình luận trực tiếp chạy một hàng +1.
Nhưng Mã Lễ Ngạo không thấy những điều đó, cậu lại gọi Bảng Giao Diện Cơ Sở của mình ra.
Thuộc tính nhân vật của cậu ngoại trừ những chỉ số cơ bản lúc ban đầu là không thay đổi ra, lại tăng thêm một chỉ số là "Giá trị linh lực". Đây hẳn là chỉ số xuất hiện sau khi cậu kích hoạt Siêu Năng Lực lúc nãy.
Mà giữa những tên gọi Tinh thần/ Linh lực/ Ma lực/ Pháp lực/ Nguyện lực này, có lẽ là căn cứ theo suy nghĩa của cậu, cuối cùng Siêu Năng Lực của cậu được nhận diện là "Linh lực", những cái tên khác đều mờ dần rồi mất hẳn.
Hiện tại sáu thuộc tính cơ bản của cậu là:
Sinh mệnh: 80 / 100
Thể lực: 6
Tấn công: 9
Phòng thủ: 9
Tốc độ: 10 (Trời mưa, Tốc độ -1)
Linh lực: 85 / 100
Cũng tàm tạm, Mã Lễ Ngạo nghĩ trong đầu.
Sinh mệnh cùng Linh lực ở cấp 1 có giá trị tối đa là 100, năm chỉ số còn lại giá trị tối đa là 10. Tuy chỉ số Thể lực và Tấn công của cậu khá thấp, nhưng Phòng thủ, Tốc độ, Linh lực và Sinh mệnh đều có chỉ số khá cao, với bảng thuộc tính này cộng thêm cả Siêu Năng Lực của cậu, cho dù thế nào cậu cũng không thành người bay màu đầu tiên đâu... nhỉ.
Sau đó Mã Lễ Ngạo chú ý thấy hai trạng thái 【 Đang Mắc Mưa 】và 【 Cả Nhà Nhất Tang 】vẫn còn trên người mình, cậu hơi hơi nhíu mày lại.
Bỏ cái trạng thái chằm kẽm kia qua một bên, cậu không nên dầm mưa nữa. Bây giờ cậu đã cảm thấy hơi lạnh, từ nơi này đi đến Thành Phố Máy Móc còn cần ít nhất hai giờ đồng hồ, nếu cậu cứ dầm mưa mà đi như vậy, chỉ sợ đến tối cậu liền bị cảm hay thậm chí phát sốt. Đến độ đó thì cậu có thể nằm im chờ chết là vừa.
Vì thế Mã Lễ Ngạo lại đến một gốc cây mới ven đường để trú mưa, đồng thời vươn ngón trỏ ra bắt đầu vẽ tranh trên không khí.
【 Ấy ấy ấy! Nhìn kìa nhìn kìa! Cậu ta lại bắt đầu vẽ tranh rồi! Đoán xem lần này cậu ta sẽ vẽ cái gì? Tôi đoán hẳn là ô che mưa, cậu ta cuối cùng cũng nhận ra mình đã dầm mưa rất lâu rồi à? 】
【 Ô che mưa +1, đối với Dũng Giả thì trời mưa coi như tương đối nhẹ nhàng rồi, đến cửa thứ hai gặp phải sinh vật có độc cùng cuồng phong mới là nỗi lo thật sự. 】
【 Bây giờ tui cảm thấy Siêu Năng Lực của anh nhỏ này tốt thật đó! Chỉ cần cậu ấy muốn là có thể vẽ bất cứ thứ gì! Siêu cấp ngầu luôn! 】
【 Ngầu gì chứ, muốn vẽ những thứ lợi hại cũng phải xem xét khả năng của cậu ta nữa, chỉ với quả trứng cậu ta vừa vẽ kia, tôi thấy Siêu Năng Lực này đưa cho cậu ta coi như vô dụng rồi, xem kìa, cậu ta lại vẽ hỏng nữa rồi kìa? Lại bắt đầu vẽ lại lần nữa? 】
Lúc này trong Trò Chơi Dũng Sĩ, Mã Lễ Ngạo đột nhiên dừng động tác vẽ tranh, tùy tay vung tay trong không khí, đánh tan một nửa hình tam giác cậu vừa vẽ xong, sau đó suy nghĩ gì đó rồi lại bắt đầu vẽ một lần nữa.
Hiện giờ mọi người mới nhận ra năng lực Vẽ Gì Được Nấy này cũng có hạn chế của chính nó, nếu như gặp phải người không biết vẽ hoặc người vẽ rất chậm này kia, chỉ sợ tiềm năng của Siêu Năng Lực sẽ giảm xuống rất nhiều.
Nếu như một người vẽ siêu giỏi nhận được năng lực này thì hay rồi, bất quá giờ cũng không thay đổi được gì.
Cùng với, cậu ấy rốt cuộc đang vẽ gì thế? Sao lại biến từ một hình tam giác thành một hình tròn có chóp kèm them một hình tam giác.
【 Ờm... Tui thấy hình vẽ 2D này nhìn khá giống búp bê cầu nắng, bất quá cái hình chóp kia là thứ gì? 】
【 So với hình chóp thì tui càng tò mò phía trên hình tam giác sao lại có thêm một hình chữ nhật to nữa? 】
【 Tui biết rồi!! Đừng có nói là cậu ta đang vẽ một cái áo mưa nha?! 】
Trong khi bình luận trực tiếp còn đang đoán mò, Mã Lễ Ngạo đã hoàn thành bức vẽ mà cậu muốn.
Ngay sau đó, trong sự chờ mong của tất cả mọi người, bức vẽ 2D kia bắt đầu dần dần có thực thể và màu sắc.
Ba giây sau, Mã Lễ Ngạo duỗi tay bắt lấy chiếc áo choàng chống mưa màu xám bạc đang lơ lửng giữa không trung, sau đó mặc nó lên người. Phần chóp nhọn mà mọi người nghi ngờ chính là phần mũ của áo choàng, còn cái hình chữ nhật thật to lại là... Một cái túi đựng đồ rất lớn.
【 Vậy ra so với ô thì cậu ta càng thích áo mưa hơn? 】
【 Lại còn là một cái áo mưa có mũ kèm túi đựng đồ ha ha, ý nghĩ chu đáo này đến tôi cũng phục cậu ta. 】
【 Áo mưa đương nhiên là xịn hơn ô rồi, không cần dùng tay cầm, lại còn có túi nữa! 】
Mã Hạnh Vận cùng Mã Huyền Cơ đang xem phát sóng trực tiếp ở nhà cực kỳ đắc ý vỗ tay, con trai/ cháu trai của ông thật là chu đáo, là nhờ họ dạy đó!
Mã Lễ Ngạo rất hài lòng với "thiết bị che mưa" vừa thực dụng vừa có thể tăng chỉ số Phòng thủ này.
Nhưng chỉ là vẽ một cái áo mưa mà cậu đã tốn 50 điểm Linh lực, giờ cậu chỉ còn lại 35 điểm. Dựa theo số liệu mà Chính phủ cung cấp, Siêu Năng Lực một giờ đồng hồ có thể hồi 2 điểm, thời gian sau cậu vẽ tranh phải chú ý, bằng không chỉ sợ không có cách nào bình an đến được Thành Phố Máy Móc.
Nửa giờ sau đó Mã Lễ Ngạo trải qua coi như bình an. Thậm chí trong đất hoang trên đường cậu còn đào được ba củ khoai lang đỏ và hai củ khoai tây, tất cả đều được cậu cất vào túi áo mưa.
Có lẽ do "Thành Phố Máy Móc" là cửa ải đầu tiên dành cho Dũng Giả mới, hôm nay là ngày đầu tiên nhóm Dũng Giả mới vào Trò Chơi, hoàn cảnh vùng ngoại ô thành phố trừ trời mưa ra cũng không quá khắc nghiệt. Hơn nữa trên con đường dẫn đến Thành Phố Máy Móc cũng không có kẻ địch hay quái vật nào quá mạnh, ngược lại có không ít cây ăn quả cùng với thỏ hoang và gà rừng, chỉ cần nhóm Dũng Giả mới có một ít kỹ năng sinh tồn vùng dã ngoại đều có thể tìm được thứ để ăn.
Dựa theo những gì official website công bố, việc tích trữ đủ thức ăn từ vùng ngoại ô là mấu chốt quan trọng để qua cửa ải đầu tiên.
Cho nên ở tình huống bình thường, những Dũng Giả vừa vào Trò Chơi đầu tiên sẽ tìm vài người kết bạn, tìm kiếm đủ thức ăn ở ngoại ô sau đó cùng nhau vào Thành Phố Máy Móc. Bất quá việc tìm kiếm thức ăn cần hoàn thành trước 6 giờ tối, cửa thành sẽ đóng vào đúng 6 giờ, do đó các Dũng Giả cần phải vào thành trước thời điểm đó.
Nếu ở ngoài ngoại ô vào ban đêm, trừ khi có những Siêu Năng Lực như Dịch Chuyển Tức Thời hay những năng lực giúp lẩn trốn, bằng không nhất định sẽ bị những thể sinh mệnh Sát Thủ Máy Móc săn lùng tiêu diệt.
Mã Lễ Ngạo vừa suy nghĩ, vừa bước chậm về phía trước trong cơn mưa.
Đúng lúc này, đột nhiên cậu nghe một tiếng la cảnh báo từ sườn sau bên trái của cậu truyền đến, đồng thời một cảm giác nguy hiểm làm lông tóc cậu dựng đứng lan khắp người!
Trong nháy mắt, biểu cảm của Mã Lễ Ngạo liền thay đổi.
Kỷ năng thiên phú số 1 kích phát ngay lập tức.
Mí mắt vốn khép hờ nháy mắt trợn to lên, tay phải cậu vẽ một đường thẳng tắp vào không trung, chân trái lùi lại một bước giúp cơ thể nghiêng qua tránh thoát hàm răng nhọn hoắt tập kích từ bên trái, rồi sau đó chụp lấy vật phẩm thẳng tắp vừa hiện ra liền lật tay đâm vào miệng của thứ vừa đánh lén cậu.
Cả quá trình bất quá chỉ 3 giây, thậm chí tiếng la cảnh báo của anh chàng kia còn chưa dứt.
【 Trời má?! 】
【 Quá ngầu! Phản ứng của người anh em này có phải là quá nhanh rồi không?! 】
【 Trời đậu, dáng vẻ cậu ta vẽ đao lúc nãy quá đẹp trai! Lật tay giết địch cũng quá ngầu! 】
Mà lúc này Mã Lễ Ngạo nhìn con thỏ trắng biến dị răng nhọn hoắt mà cậu vừa thọc chết, mắt trợn to xong gục xuống, ghét bỏ nhíu mày:
"Con này xấu quá, ăn được không vậy?"
Sau đó, cậu nghe thấy âm thanh nhắc nhở từ trò chơi.
【 Chúc mừng Dũng Giả Mã Lễ Ngạo, bạn vừa giết được một con Thỏ Biến Dị Cấp 1. Nhận được 10 điểm kinh nghiệm cùng một con thỏ chết có thể dùng để ăn. 】
Mã Lễ Ngạo: À
Vậy là ăn được.
Nhưng ăn kiểu gì mới là vấn đề? Cậu phải vẽ thêm một cái lò nướng, kèm thêm một cái máy phát điện nữa à?