Nó cùng tụi bạn đến công viên giải trí, thật lòng mà nói, nó không mấy hào hứng bởi vì...
- Nói cho m.n biết, chúng ta đã lớn rồi, 16t chớ có ít ỏi zề đâu mà vào đây chơi xe lửa, ngựa gỗ rồi đi đạp vịt, thật chẳng ra thể thống gì cả, nếu có thời gian tại sao chúng ta k chơi những trò bổ ích hơn bla bla...._ Vâng, cái điệp khúc cụ non này đc nó ca hơn 30" từ lúc rời rạp chiếu phim đến công viên, nhưng sự thật là.....
- Oa nhiều trò hay quá, thích ghê, anh hai em muốn chơi xe lửa, à mà k chơi tàu lượn đi, ý ý ở kia có đạp vịt kìa..._ k ai khác ngoài Phương Vy nhà ta. Vừa lên mặt giảng đạo xong thế mà... bó toàn thân với nhỏ này luôn.
- Cô đúng là đồ trẻ con, xuống mẫu giáo mà học_ Quân trêu đùa.
- Kệ tôi, trẻ con còn hơn loại người nhớn bị động cỡn như anh_ nó chu mỏ cãi lại.
- Thôi thôi, dù gì thì người ta cũng là trẻ con, mày ko nên ăn hiếp_ Phong quàng vai thằng bạn.
- Anh thích chết hả? Tôi kêu Thụy Vân xử anh bây giờ á_ Nó cãi với Phong.
- Thôi xin mẹ đừng lôi con vào cuộc chiến này_ Vân chắp tay năn nỉ.
- Ko sao, còn anh mà, anh sẽ bảo vệ mấy đứa_ Phương vênh mặt, chưa được bao lâu thì bị Thảo ấn đầu xuống đất.
- Nổ ít thôi, bay cao quá rồi đấy
- Cô... muốn xuống địa ngục hả?_ Phương cáu
- Khỏi cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-lam-ban-gai-toi-nha/1881140/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.