Chương trước
Chương sau
*

Sáng hôm sau, Nhan Lam Lam mơ màng tỉnh giấc sau giấc ngủ sâu. Cô mở cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài, cơn mưa đêm qua mang đi những muộn phiền đi khỏi nơi đây.

Cây cối như được tắm gội sạch sẽ, hiện rõ vẻ tươi mới, tràn đầy sức sống. Nhan Lam Lam khẽ mỉm cười, ngày hôm nay thật đẹp. Kế tiếp, Nhan Lam Lam đứng dậy làm vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài ăn sáng. Hôm nay, cô phải chăm sóc cho Ngọc Cẩm, không biết con bé ra sao rồi.

Nhan Lam Lam mua đồ ăn sáng xong thì đi vào viện, đến phòng số 13 theo lời của cô y tá. Đến phòng, cô mở cửa bước vào, Ngọc Cẩm vẫn đang ngủ. Sắc mặt của con bé tái nhợt, đôi môi khô nẻ, trên mu bàn tay Ngọc Cẩm cắm dây truyền nối với bình truyền không màu. Nhan Lam Lam đến cạnh Ngọc Cẩm và ngồi xuống bên cạnh, cô matxa bàn tay, lau mặt thật cẩn thận như sợ làm Ngọc Cẩm đau. Tiếp theo, cô hỏi bác sĩ tình hình của Ngọc Cẩm, kê đơn thuốc. Cuối cùng, cô về nhà làm bữa trưa, mượn vở của bạn cho những ngày nghỉ.

Một ngày trôi đi thật bình yên.

Trong lúc Nhan Lam Lam đang tận hưởng cảm giác bình yên thì sở cảnh sát lại loạn một đống. Mặc Ni ( nữ cảnh sát đã đặt giả thiết Nhan Lam Lam là kẻ tình nghi) nhìn hình ảnh Nhan Lam Lam đang ngủ ngon lành mà không sao chịu được, rõ ràng cô ta phải lo sợ bị phát hiện hay gì chứ, nhưng cô ta hoàn toàn bình thản như không có gì xảy ra. Mặc Ni cắn chặt môi, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này, tại sao cô lại cảm thấy mình đang bị dắt mũi.

*

Đến tối, tại nhà của tên thầy giáo, tiếng thở dốc vang lên, tạo thành âm thanh thật dâm mỹ. Trong phòng, có hai thân thể đang cuốn lấy nhau, một là của ông thầy, hai là của con búp bê tình dục. Tên thầy giáo thủ thỉ với con búp bê:

- Anh yêu em.

Tiếp theo, hắn ta cúi xuống tiếp tục làm việc của mình mà không để ý rằng con môi búp bê đang nâng lên một nụ cười rất nhẹ, nhẹ đến mức không ai để ý nhưng lại ngập tràn sự quỷ dị khát máu cùng vô vàn thù hận. Tuy nhiên, đôi môi đó chỉ nâng lên trong vòng ba giây rồi lại hạ xuống, y như chưa từng có chuyện gì xảy ra mọi chuyện đều quá đỗi bình thường.

*

Sáng hôm sau, Nhan Lam Lam lười biếng mở mắt dậy, vươn đôi tay chào ngày mới. Nhan Lam Lam biết, Khả Nhiên là một đứa có ý thức trách nhiệm cực kỳ cao. Chắc Khả Nhiên nghĩ: lần trước, vì nó và cậu bé shota nên Nhan Lam Lam mới bị nghi ngờ, thế nhưng Nhan Lam Lam không suy xét, điều đó làm Khả Nhiên cực kỳ hối hận. Vậy lần này Khả Nhiên đành phải tự trừng phạt mình và không làm cho chị thất vọng. Đó là cách nhận tội của Khả Nhiên.

Khả Nhiên à...

Em gái chị quả là một con chó rất biết nghe lời nha.

Vừa nghĩ đến đó, Nhan Lam Lam liền cảm thấy tâm trạng bản thân thật tốt, khóe môi không khỏi nâng lên một nụ cười chào ngày mới. Nụ cười đó tinh khiết mà ấm áp như nắng sớm, không quá chói chang, không quá nóng gắt chỉ là dịu dàng nhẹ nhàng len lỏi vào từng góc trái tim từng người. Làm người ta cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc. Trong nụ cười kia ẩn dấu lòng tin làm người ta không kìm lòng được mà vươn lên chạm tới nó. Cô bây giờ như một thiên thần mang theo nụ cười khích lệ, giúp con người vượt qua những khó khăn giông bão của cuộc đời.

Nhưng nếu bọn họ biết những điều Nhan Lam Lam đang nghĩ chắc sẽ tức đến ói máu mà chết.

Nhan Lam Lam ngồi dậy đi vào phòng tắm. Chẳng biết cậu nhóc shota lại chạy đi đâu mấy ngày nay không thấy về. Đối với cậu nhóc shota, Nhan Lam Lam luôn có cảm giác nhìn không thấu. Cậu ta ở phe cô, phục tùng cô nhưng cậu ta chỉ làm cho vui, không có bất cứ sự nghiêm túc nào ở đây cả. Kể cả khi đã ký khế ước thì cậu ta vẫn thế, dường như không thay đổi. Khẽ thở dài một hơi, việc này phiền phức thật.

Sau khi làm xong vệ sinh cá nhân, Nhan Lam Lam đi chân trần ra bật tivi ở phòng trọ lên xem, trên tivi đưa tin về lũ tội phạm đang hoành hành ngang ngược, về những vụ giết người dã man, cô phóng viên trên tivi nói:

- Vào những ngày gần đây có những vụ giết người hết sức độc ác như vụ giết người cướp của, đối tượng là anh Lăng Thần Phong của tập đoàn XX và bạn gái tại nhà riêng. Thứ hai là vụ giết người hết sức kỳ lạ, nạn nhân bị nổ tung xác, máu và thịt bắn ra ngay hiện trường, dường như đã gặp phải cái gì khiến cơ thể bị nổ tung không giữ được nguyên dạng. Thứ ba là vụ giết người rồi cho vào túi đựng đồ thể thao...

Nhan Lam Lam nghe mà ngẩn người. Hình như tất cả đều là những tác phẩm cô tạo nên. Những vụ giết người độc ác, dã man? Cô rất hiền lành nha, cô đang thanh lọc thế giới cơ mà, sao mọi người lại nói vậy. Mọi người thật kỳ lạ. (

Sau đó, Nhận Làm Làm tắt tivi, đóng cửa, ra bệnh viện thăm Ngọc Cẩm rồi trở về. Một ngày vẫn vậy mà đi qua.

*

Lại một đêm nữa, tại nhà của tên thầy giáo. Ngày mai là ngày mà vợ hắn về nên hắn đã cất con búp bê vào nhà kho. Khóa cửa lại, đây là nơi vợ hắn không để ý nhất, chỉ có cách giấu con búp bê ở trong này mới an toàn.

Xong xuôi, hắn về phòng làm việc soạn bài rồi đi ngủ. Đến giường ngủ, tên thầy giáo bắt đầu mở máy kiểm tra điện thoại. Đột nhiên hắn sững người, đôi đồng tử co rụt lại, vẻ mặt kinh hãi. Bởi trên điện thoại là hình ảnh hắn đang ngủ trong tình trạng khỏa thân và điều đặc biệt là tấm ảnh được chụp vào đêm qua, khi hắn ở nhà một mình. Giọt mồ hôi trên trán lặng lẽ rơi xuống. Hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, chuyện gì xảy ra thế này. Tên thầy giáo lên giường ngủ, cố nhắc nhở bản thân không được để chuyện này làm phân tâm.

Tiếp theo, hắn tắt điện, để lại mỗi đèn ngủ. Cố làm bản thân chìm vào giấc ngủ để xóa tan nỗi sợ nhưng hắn không làm được. Nỗi bất an cứ thế mà nhân lên trong lòng hắn. Mở đôi mắt mệt mỏi vì mất ngủ, hắn thấy có hai cái bóng hắttrên trần nhà, hắn ngủ một mình vậy thì cái bóng còn lại là của ai. Một cơn sởn gai ốc lan ra khắp sống lưng làm hắn rùng mình. Lắc mạnh đầu, rũ bỏ hình ảnh mà bản thân mình đang hoảng sợ. Và tên thầy giáo bất chợt nhận ra...

Mình đang nằm trên trần nhà

Hay nói chính xác hơn là bị dính ở trên trần nhà.

*

Tên thầy giáo hét lên, tiếng hét tràn ngập sự hoảng hốt:

- Aaaaaaa.

Tên thầy giáo bật dậy, nhìn xung quanh, hóa ra tất cả chỉ là mơ. Hắn mở điện thoại, bên trong vẫn có hình ảnh hắn đang ngủ khỏa thân nhưng không hề có một cái bóng nào trên trần nhà. Tên thầy giáo thở hắt ra, lưng áo ướt đẫm.

Nằm xuống giường một lần nữa, tên thầy giáo có chút không tin những điều vừa rồi là mơ, đôi mắt hắn nhìn lên trần nhà một lần nữa. Hắn lại thêm một lần đứng hình, bởi vì:

Trên trần nhà có một vết máu.

Tên thầy giáo hoảng sợ, hắn hét lên, ngồi bật dậy, chạy ra khỏi giường. Hắn mở cửa phòng ngủ mong thoát ra khỏi đây ngay lập tức. Chào đón hắn là hình ảnh con búp bê đang đứng ở trước cửa. Con búp bê nở một nụ cười đến tận mang tai, nụ cười ấy tràn ngập quỷ dị cùng điên loạn. Đôi mắt con búp bê không có tròng mắt mà chỉ có mí mắt và vành mắt. Đôi mắt con búp bê sâu hun hút do không có con ngươi hay tròng mắt. Cái miệng của con búp bê thốt lên từng chữ:

- Anh có yêu em không?

Tên thầy giáo hét lên một lần nữa, hắn đóng cửa phòng ngủ cái " Rầm. " rồi hốt hoảng khóa cửa lại.

- Lạch cạch lạch cạch. - Tiếng mở khóa.

Tên thầy giáo ngẩn người, làm sao mà con búp bê lại có chìa khóa để mở cửa. Thấy cái cửa sắp mở ra, tên thầy giáo vội vàng chạy vào phòng tắm được đặt bên trong phòng ngủ. Vừa cào, hắn đã khóa cửa phòng tắm lại.

- Cạch. - Cửa phòng ngủ được mở ra, Khả Nhiên lúc này đang trong thân xác của con búp bê mở cửa.

Tên thầy giáo đang ở trong phòng tắm càng ngày càng sợ hãi, hắn có thể cảm nhận được tiếng bước chân của thần chết đang đến gần. Hôm nay, hắn mặc chiếc áo phông có hình con búp bê ở chính giữa. Lúc này, mặt gương đối diện hắn phản chiếu hình ảnh cái áo phông có khuôn mặt con búp bê. Điều đáng nói là mặt con búp bê đang cười, bên trong cái miệng đỏ lòm toàn là máu. Máu từ nụ cười trên áo con búp bê trào ra, rơi xuống sàn. Bây giờ, đôi mắt của con búp bê trên áo hắn bỗng nhiên lồi ra khỏi áo, con ngươi đảo vòng quanh.

Tên thầy giáo cả kinh, mắt thấy có chiếc dao rọc giấy trên bồn rửa mặt, hắn liền vội vàng cầm lên rồi điên cuồng xé rách cái áo. Nhưng vô dụng, chiếc áo như dính vào da hắn, dù hắn làm thế nào cũng không ra được. Hắn lấy tay cào vào áo, lấy dao rọc giấy cắt áo. Máu cứ thế trào ra, không biết đâu là máu của hắn đâu là của con búp bê nữa.

Hắn không quan tâm.

Đột nhiên, chiếc gương đối diện hắn bỗng chốc dính đầy máu, máu phủ gần hết lên chiếc gương. Mặt Khả Nhiên từ trong gương trồi lên, nhìn hắn và cười.

Hắn hét lên, mở cửa chạy ra ngoài. Bên ngoài, con búp bê đang đứng ở cửa, thấy hắn, nó đến gần. Hắn sợ hãi, tăng thêm tốc độ chạy. Hắn chạy mãi, chạy tới phòng khách. Run run cầm chìa khóa mở cửa. Cửa được mở, hắn vội vã chạy ra ngoài. Lúc đó bên ngoài, trời có tối đen, nhìn rất khó khăn. Tên thầy giáo đi lùi, đôi mắt hắn nhìn xung quanh, không có ai cả. Hắn không biết rằng chiếc áo phông hắn đang mặc đã mắc phải cái xe tải gần đó. Sau đó, chiếc xe được lái đi, còn hắn... bị kéo theo sau.

Và tất nhiên...

Hắn bị xe tải cán nát người, xác của tên thầy giáo bị kẹt trong bánh sau. Mà người lái xe lại không để ý cho nên khi đã lái ra khoảng mười mét thì người lái xe mới biết xe mình kẹp vào người khác. Mặt, tứ chi,ruột, gan, tim... của tên thầy giáo bị bánh xe kẹp nát toàn bộ sau một chặng đường dài. Thậm chí cả máu của tên thầy giáo còn thành một vệt dài do xe để lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.