Ngọn lửa trong lòng nó bấy lâu nay đã trở lại, khi nghe cậu hỏi: Người đó à? Trái tim nó lại một lần nữa không kìm chế được. Nó không hiểu vì sao khi nghe người khác nhắc đến cậu, lòng nó quặn đau đến thế này, nó đã nghĩ đây là cảm xúc nhất thời, nhưng không. Có lẽ kí ức của nó và hắn đã bị vùi lắp vào sâu trong bộ não của nó.
Nó ngưng bút vẽ, nhìn cậu một cách thản nhiên. Bỗng nó cười nhạt rồi quay lại bức tranh của mình. Cậu không hiểu nó im lặng vì cái gì? Vì quá nhớ hắn ta sao? Hắn ta đã đi rất lâu rồi.. Vừa rồi nó cũng đã trãi qua một giai đoạn được coi là sống còn, thế mà hắn ở đâu? Sao lúc đó không ở bên nó? Thế mà bây giờ nó vẫn còn nhớ hắn?
-Tôi không hiểu vì sao em lại thích người đó đến thế..
Cậu ta ngồi xuống bãi cát, mở chai nước uống một hơi hết sạch.
-Đúng không? Vì sao tôi lại thích người đó đến thế?
Cậu nhìn gương mặt nó, gương mặt xinh đẹp nhưng không cảm xúc. Cậu thấy nước mắt nó không còn rơi như trước mỗi khi nhắc đến hắn nữa. Có lẽ nó đã cho đi quá nhiều nhưng mọi thứ vẫn đi ngược lại với nó, bây giờ đã cạn rồi. Dù vậy, cho dù là không khóc, thế mà hình bóng của cậu đã khắc sâu vào tiềm thức của nó. Có lẽ cả đời, kí ức giữa nó và cậu chẳng bao giờ phai nhạt..
~~~
Không hiểu cảm hứng vẽ tranh là đâu mà ngày nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-doi-anh-nhe/1957468/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.