-Mark sao? Thế tên thật là gì?
-Dương Thiên Thiên.
-Cậu sống cùng gia đình? Sao không thấy họ?
Cậu nhìn nó bằng ánh mắt ngạc nhiên. Thầm nghĩ ''Sao con bé này có thể xâm phạm đời tư của người khác thế?''
-Em đừng hỏi nữa. Tôi lớn hơn em 5 tuổi nên sau này gọi ''anh'' đi.
Nó trố mắt lên nhìn cậu. Cậu thật sự hơn nó 5 tuổi ư? Bằng tuổi anh nó à? Nhìn cậu cứ như cùng trang lứa với nó vậy. Nó im lặng không nói thành lời.
-Đừng có nhìn tôi, tôi là bạn của Nhật Hàn.
Khi nghe cậu nhắc đến tên anh nó lòng nó lại nhói lên, ngày mai là ngày nhìn mặt ba mẹ nó lần cuối cùng rồi, đến giờ anh vẫn chưa tha thứ cho nó. Có lẽ cả đời cũng không. Nó đang suy nghĩ thì cậu cắt ngang dòng suy nghĩ đó.
-Thôi em về phòng đi, mai tôi đưa em về gặp họ.
Nó nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, nó đang thắc mắc là tại sao nó nghĩ gì cậu cũng có thể đoán ra được? Tuy nó đã dẹp bỏ cái ý nghĩ tự tử rồi nhưng sao vẫn cảm thấy đau lòng. Ngày mai là ngày cuối rồi, làm sao nó yên giấc được?
~~~
8 giờ sáng là cậu cùng nó đến đám của ba mẹ nó. Nói thật thì không lớn vì ba mẹ ghét ồn ào nên chỉ làm tại một khu nhỏ đủ để dòng họ đến thôi. Nó bước vào trong, tất cả đèn cầy đều được thắp sáng, những vòng hoa được đặt trước đám. Mọi thứ trang nghiêm đến lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-doi-anh-nhe/1957462/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.