“Chuyến bay đến Tokyo đã khởi hành”
Cuối cùng nó không thể đi được. Nó tự hỏi tại sao ba mẹ chưa tới?
Cuối cùng nó thất vọng, uể oải xách vali về. Trong khi gọi tài xế đến rước thì nó đi lang thang nhìn trời ngắm mây. Nó buồn, buồn vì không gặp được hắn. Bầu trời xanh như mực nước biển thì bỗng nhiên khí trời ồ ạt kéo đến. Chợt âm u, rồi cơn mưa ập tới, lớn ơi là lớn. Nó ghé vào một góc trú mưa.
-”Ôi, thật là xui xẻo, đã không đi được mà còn bị mưa ướt thế này!”
Đang thất thần thì có điện thoại gọi đến. Đó là số máy lạ. Nó bắt máy thì nghe tiếng một gã đàn ông:
-Cô chủ, cô đón xe đến bệnh viện S nhanh đi, ba mẹ cô đang cấp cứu.
Đó chính là giọng của chú quản lí thân cận của ba mẹ nó mà?
-Chú nói cái gì?
Nó hỏi thêm lần nữa vì không dám tin đây là sự thật.
-Không còn thời gian, cô chủ mau đến đi.
Nó dập tắt điện thoại, mặc cho trời có mưa đến cỡ nào nó cũng cố gắng, cố gắng chạy thật nhanh đến bệnh viện. Vừa chạy nó vừa khóc. Cũng vì cứ cắm cúi chạy nên nó đã bị ngã, khuỷu tay và đầu gối bị chảy máu rất nhiều, giày cao gót cũng bị nó cởi ra vứt bỏ bên đường. Chân cũng chảy máu rất nhiều mà nó là người có máu không tốt, không thể cầm máu lại được, cứ chảy như vậy. Mọi người lúc này đưa mắt nhìn nó có một cảm giác thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-doi-anh-nhe/1957456/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.