Mặc dù biết cho dù nó có chờ đến mỏi mòn hắn cũng không quay về. Một tin nhắn, một cuộc gọi đều không. Mỗi ngày nó đều lên Facebook xem xem nick hắn có chấm xanh không? Xem mọi cách thức liên lạc với hắn. Nhưng tất cả thì chẳng nhận được gì. Hắn không còn hoạt động nữa. Nhưng điều này cũng không ngừng để nó tiếp tục yêu hắn. Nó cứ như một thói quen, hằng ngày đều tìm kiếm thứ gì đó, thật xa vời.
Tháng 8, tháng của những ngày học tập cũng bắt đầu. Năm nay nó lên lớp 11, mọi thứ vẫn vậy, lớp y như cũ và chẳng thay đổi gì. Chỗ ngồi cũng như năm trước. Nó ngồi bàn ba, nhớ lúc trước hắn ngồi sau nó, mà bây giờ chỗ ngồi đó đã được thay thế bằng một cô bạn lớp trưởng xinh đẹp. Nó như không tiếp nhận được hiện tại, đôi lúc theo phản xạ mà quay xuống cứ như muốn nói với hắn điều gì, nhưng đó đâu phải người đấy.
Mỗi ngày cứ như một lập trình được cài đặt sẵn. Học bài xong nó tìm vào nick hắn xem hắn như thế nào rồi nhưng vẫn biết kết quả là con số 0. Nhưng con tim mách bảo nó làm thế.
Vào đêm trăng khuya tĩnh mịch, nó vô cùng nhớ hắn, nhớ đến phát điên lên. Nó lấy trong tủ ra chiếc điện thoại. Tìm vào danh bạ kiếm số điện thoại hắn. Phản hồi của bên đầu dây là tiếng nói của một cô rất dịu dàng.. Thuê bao quý khách vừa gọi..
Nó biết chứ, nó biết hắn đâu sống ở đây nữa. Hắn đã đến một đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-doi-anh-nhe/1957454/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.