Ngày hôm sau~
Cứ như một giấc mơ nó vừa trãi qua vậy. Nhưng dù là thế, nó vẫn nhớ được gương mặt của cậu ta.
Nó đang một mình sống trong ngôi nhà rộng lớn, cảm thấy vô cùng cô đơn. Bất chợt nó nghĩ, đã một năm rồi nó không nhìn mặt ba mẹ, mặc dù họ không làm gì sai với nó hết. Tất cả vì muốn tốt cho nó, nó nên biết ơn mới phải. Phận làm con cũng nên về thăm gia đình chứ. Vậy nên hôm đó nó đã quyết định trở về thành phố Z.
Con đường vẫn như mọi khi, con người bận rộn tấp nập trên mọi nẻo đường. Nó cũng không bất ngờ gì mấy.
Nó về đến nhà, ba mẹ đều chào đón nó. Làm một bữa cơm thịnh soạn có rủ cả Hân đến. Nó ôm mẹ vào lòng, cảm giác thiếu vắng tình thương trong một năm qua đã dần dần trở lại. Mẹ suýt khóc, nhưng nó thì cố kìm nén cảm xúc, không cho mình rơi một giọt nước mắt nào. Cả gia đình sôm tụ ngồi trên bàn ăn một cách thật vui vẻ, chỉ thiếu bóng Nhật Hàn, nó kể về cuộc sống của nó trong 1 năm qua như thế nào, pla pla...
Hiếm khi nó về nhà chơi nên Hân ở lại ngủ cùng nó. Bạn thân lâu ngày gặp lại chắc chắn có rất nhiều điều muốn nói. Nó rủ Hân dạo một vòng quanh thành phố này. Trên đường đi không ai nói một lời, dường như cả hai đều mong đợi câu mở lời từ đối phương.
Và cuối cùng... nó là người mở lời trước.
-Tao thật là buồn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-doi-anh-nhe/1957448/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.