-Ê, có khi nào cuối đời hai đứa mình gặp nhau không ta?
Cãi nhau mệt, hai đứa ngồi xuống tâm sự mỏng với nhau.
-Thôi tui không lấy ông đâu.
-Tại sao?
-Vì ông bị vô sinh lấy về làm gì chứ.
-Vậy cái này phải thử mới biết.
Nhìn cái mặt gian ơi là gian của Khánh tôi thấy rợn da gà, nơi vắng vẻ thế này làm sao mà kêu cứu bây giờ. Lỡ chọc cậu ta tức lên làm liều lúc đó tiêu đời.
-Khánh đẹp trai, dây giày ông bị tuột kìa.
Khánh bật cười với cái vẻ mặt này của tôi, người gì đâu được cái miệng anh hùng lắm, đến khi bị dọa lại là hoảng liền.
-Khỏi đánh trống lãng, tôi chẳng có hứng thú gì với bà đâu nên khỏi lo.
-Sao không nói sớm? Làm tôi nghĩ bậy nghĩ bạ mệt chết được.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chơi với Khánh được một thời gian, tôi biết Khánh không phải là người như vậy, chỉ là do tôi lo lắng thái quá mà thôi.
….
Về tới nhà, tôi cứ chốc chốc lại nhìn cái đập đá của mình xem Nhật Nam có gọi không, chẳng biết anh ta có bị gì nghiêm trọng không nữa, sao tự nhiên lại lo cho anh ta vậy nè, mày bị sao vậy hả Bi. Mãi đến khuya chuẩn bị leo lên giường đi ngủ mới nhận được tin nhắn của anh ta.
-Thông báo, tôi đã bị tàn phế, ngày mai cô sắp xếp qua sớm.
Gì mà tàn phế ghê vậy nè, bị té có xíu thôi mà, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
-Có nghiêm trọng không?
-Nghiêm trọng lắm, ngày mai tới rồi biết.
-Biết rồi.
Ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-bot-de-thuong-lai-cho-anh-nho/5160/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.