Về đến nhà đã thấy xe Khánh dựng ở phía trước, tên này lại mò qua ăn cơm trưa đây mà. Vừa thấy tôi cậu ta mừng rỡ như sau bao ngày xa cách vậy.
-Bi về rồi hả? Để tui dọn cơm cho ăn nha.
Tôi quay sang nhìn mẹ lo sợ.
-Mẹ, hình như hôm nay cậu ta uống thuốc quá liều, nhốt cậu ta vô chuồng heo đi mẹ.
-Ê bà kia, đừng thấy tôi hiền rồi làm tới nha.
-Thôi, hai đứa ngồi xuống ăn cơm, cứ như là con nít.
Không có mẹ là tôi cãi tay đôi với Khánh tới bến luôn chứ không có nhịn như bây giờ đâu. Mấy cái hình xăm trên người cậu ta chỉ dọa được mấy đứa hiền lành, chứ tôi đây thì đừng có mơ.
-Mẹ, mẹ ăn cái này đi, ngon lắm.
Sắp dựng tóc với tên này, mẹ tôi mà làm như mẹ cậu ta vậy đó, gắp thức ăn cho rồi còn mỉm cười hiền lành nữa, người ngoài nhìn vô chắc tưởng nhà được thằng con trai hiếu thảo, còn đứa con gái này bỏ đi quá.
-Mẹ đừng ăn đồ Khánh gắp, ăn cái này nè.
Tôi nhanh tay gắp đồ ăn trong chén mẹ ra bỏ vào chén tôi. Khánh cũng không vừa, cậu ta cũng làm y chang, riết rồi nhìn lại chén của hai đứa đồ ăn quá chừng, còn mẹ thì chẳng có gì để ăn hết. Tôi liếc Khánh một cái muốn lé mắt, cậu ta cúi đầu giả bộ biết lỗi.
-Hai cái đứa này, có chịu ngồi yên để mẹ ăn không hả? Ăn nhanh lên rồi còn đi học nữa kìa.
Phải chờ đến khi mẹ la hai đứa tôi mới chịu ăn nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-bot-de-thuong-lai-cho-anh-nho/5144/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.