Mẹ vừa thấy cái trán băng bó của tôi là hốt hoảng ngay lập tức, con gái cưng của mẹ mà.
-Bi, con bị sao thế này, đưa mẹ xem.
Tôi kéo kéo tóc phủ xuống, cười hề hề cho mẹ yên tâm.
-Bị trầy có chút xíu, đi không cẩn thận nên bị nhánh cây quệt trúng đó mà.
-Con gái con nứa gì mà không cẩn thận gì hết, có đau lắm không? Con về nghỉ đi để mẹ bán một mình được rồi.
-Chuyện nhỏ như con thỏ, nhằm nhò gì với con đâu mà lo.
-Cái con bé này, đau là phải nói mẹ đó biết chưa?
-Dạ.
Có một đứa con gái nhưng không lo được cho tôi một cuộc sống sung túc như những người khác, nên bao nhiêu tình thương mẹ dành hết để bù đắp thiệt thòi cho tôi. Mà tôi cũng chẳng phải tiểu thư đài cát gì, từ nhỏ đã bươn chải ngày 3 bữa cơm với mẹ nên mấy cái vết thương nhỏ xíu này có là gì đâu.
….
Hôm nay có tiết học Giáo dục thể chất, vì là thương binh nên tôi không cần phải ra chạy bộ như mấy bạn khác. Thấy vậy, Khánh cũng vờ bị đau chân để được ngồi lại chung với tôi. Đưa tôi chai nước, giọng cậu hơi hơi khó chịu.
-Hôm qua đâm đầu vào cột điện hay sao mà băng bó thấy ghê vậy?
-Giời, cây cột điện nào cứng bằng đầu tui chứ.
-Điên.
-Giỡn thôi, cậu có xem ti vi về vụ cướp tối qua không? Đó, tôi chính là nữ anh hùng bắt cướp đó đó. Tôi bịa chuyện nói cho đỡ buồn.
-Muốn bị rạch mặt mới nói hả?
Thấy cái mặt ghê gớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-bot-de-thuong-lai-cho-anh-nho/5142/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.