Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu nhưng khi mở mắt ra trời đã sập tối rồi. Hai tay dụi mắt, tôi định hình lại mình đang ở chốn nào mà ngủ quên đến 3 tiếng đồng hồ như thế.
-Cô dậy rồi à?
Nghe tiếng Nhật Nam tôi quay sang nhìn, thì ra từ chiều giờ mình ngủ trên xe của anh à, không biết có làm trò gì xấu xí không nữa, xấu hổ chết mất thôi.
-Sao anh không gọi tôi?
-Tôi thấy cô ngủ ngon quá nên không nỡ gọi, trông cô có vẻ rất mệt mỏi.
-Ừm, mấy đêm qua tôi bị mất ngủ.
Tôi nói qua loa rồi định bước xuống xe vô nhà, ngủ một giấc tinh thần cũng sảng khoái hơn nhiều. Nhật Nam nắm tay tôi giữ lại, bàn tay anh vẫn thân thuộc, vẫn ấm áp như thế, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của anh truyền sang, thật sự không muốn buông ra lúc này.
-Tôi mời cô đi ăn tối xem như xin lỗi chuyện hôm trước được không?
-Ừm.
-Cô thích ăn gì?
-Để tôi chỉ đường cho.
Tôi dẫn Nhật Nam đến nhà hàng đồ nướng mà hai đứa đã từng đến, không hiểu sao lại không muốn rời xa anh lúc này một xíu nào.
Nhật Nam vẫn galang như xưa, gọi thật nhiều thức ăn rồi gắp cho tôi. Tất cả như đang tái hiện lại chuyện ngày xưa của hai đứa, anh một chút cũng không thay đổi, chỉ có trái tim là thuộc về người khác thôi. Ngồi cạnh anh nhưng sao tôi lại nhớ anh da diết thế này, là do tay quá ngắn không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-bot-de-thuong-lai-cho-anh-nho/2100522/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.