Ngày đầu tiên như vậy là tương đối thuận lợi, tôi lên trường xin bảo lưu kết quả một học kỳ vì lý do sức khỏe. Xong đâu đó, tôi tìm chỗ dạy thêm, có thời gian rảnh lại ra ngoài dạy học cho mấy đứa nhỏ trong xóm, không để mình có bất cứ thời gian rảnh rỗi nào nhớ về anh nữa. Mỗi ngày tôi chỉ mong sao thời gian thật nhanh để có thể gặp anh mà thôi. Thỉnh thoảng nhìn anh ăn, nhìn anh làm việc nước mắt bất chợt rơi xuống, tôi thèm được như ngày xưa biết bao nhiêu, lắm lúc lại nghe tiếng cười đùa ngày xưa vọng về nhưng vẫn cố gắng gạt nước mắt để tiếp tục sống.
Ả Anna gì đó ngày nào cũng gọi cho Nhật Nam, gặp ở công ty còn chưa đủ hay sao về nhà vẫn còn làm phiền người khác. Nhưng nghe cách nói chuyện của anh có chút hờ hững không giống như ngày xưa từng ngọt ngào nhớ nhung yêu đương loạn xạ với tôi, có lẽ tôi vẫn còn một chút hi vọng.
….
Hôm nay đang loay hoay lau dọn bếp núc, Nhật Nam ngồi ăn sáng cạnh đó nhìn tôi lên tiếng.
-Cô học trường gì thế?
Sao Nhật Nam lại hỏi câu hỏi y chang ngày xưa thế nhỉ, tôi phải trả lời sao đây, có nên nói nói giống như lúc trước hay không?
-Đừng nói cô ngốc đến mức học trường gì cũng không nhớ nghe.
Thấy tôi vò đầu bứt tóc suy nghĩ anh khó hiểu.
-Tôi đâu có nghĩa vụ phải trả lời những câu hỏi kiểu này.
-Cô to gan thật, chắc cô chán làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-bot-de-thuong-lai-cho-anh-nho/2100517/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.